Chân Huyền Ảo
Vương Gia Đến
Kiếm Trận Tướng Phủ, hôm nay rộn rã dòng người.
-Khiêng con heo đó đến nhà bếp nhanh.
-Thiếu đào, thiếu lê, nhanh chạy ra ngoài mua lẹ.
-Rau, củ, quả, trang trí cảnh vật,… tất cả đều phải có đầy đủ và hoàn thành trước khi Vương gia đến a.
-Tránh đường coi, muốn bị chém đầu à?
-…
Mặt trời chỉ vừa ló dạng, khu nhà bếp số 1 là khu nhà bếp to nhất, lớn nhất và nằm gần nơi chiêu đãi khách quý nhất của Kiếm Trận Kiếm Phủ trở nên gấp gáp, hối hã dòng người người ra người vào. Tất cả chỉ vì làm một buổi yến tiệc giữa Lão gia chủ và Vương gia sắp diễn ra.
Xung quanh khu nhà bếp này, không, phải nói là toàn bộ Kiếm Trận Kiếm Phủ, lời bàn tán xôn xao không ngừng.
Trong khu luyện tập thứ 4, dưới gốc cây to lớn, một nhóm các con cháu trẻ tuổi Nhậm gia chụm lại một chỗ nghị luận.
-Không khí hôm nay sao có chút quái dị. Ta thấy có cái sự gấp gáp không tên diễn ra a.
-Ể, đừng nói chú không biết gì à nha?
-Biết gì? Bộ có chuyện gì xảy ra sao?
-Hắn làm sao mà biết được, chuyện này đâu có ai thông báo đâu. Tối qua ta cũng đâu biết, may là có cha ta nói đó.
-Ờ đúng vậy, chuyện đó cũng là do ta nghe lõm được thôi.
-Hèn gì chúng ta bị cấm đến gần khu tiếp đãi khách quý a.
-Chuyện gì, chuyện gì, mau nói nghe coi…
Vương gia đến viếng thăm, Nhậm Thiên Hành chỉ thông báo cho cao tầng chuẩn bị chào hỏi và người hầu chuẩn bị yến tiệc, lão không nhất thiết phải thông báo rầm ben cho cả phủ. Do vậy con cháu Nhậm gia và rất nhiều người thuộc tầng lớp cấp thấp đều hoàn toàn không biết gì.
Tại khu luyện tập thứ 2 của phủ, một nhóm nam nữ khác cũng bỏ dỡ tập luyện các loại vũ kỹ, cùng nhau bàn tán.
-Nghe mẹ ta nói, Vương gia hôm nay sẽ đến để cảm tạ ơn người cứu mạng con gái cưng của ngài, Ngọc Yên quận chúa.
-Cái gì, Vương gia sẽ đến Kiếm Trận Tướng Phủ chúng ta hôm nay? Vả lại còn cái gì cảm ơn cứu mạng Ngọc Yên quận chúa? Sao ta không nghe, không biết cái khỉ hết vậy?
-Ta cũng không biết gì hết nè. Tiểu Lưu, ngươi biết thì nhanh nói hết cho mọi người cùng nghe đi.
-Ờ, thì ta cũng có biết gì nhiều đâu. Tối hôm qua nghe mẹ ta nói Vương gia sẽ đến phủ hôm nay vì nguyên nhân là có người trong phủ đã cứu Ngọc Yên quận chúa. Còn việc Ngọc Yên quận chúa bị gì mà có người cứu, người đó là ai thì chịu thôi.
-Đệch, mấy ngày nay ở nhà lo tu luyện với tập vũ kỹ, không ra bên ngoài nên giờ đứa nào trong chúng ta cũng mù tịch.
-Đúng vậy. Mà hay, nếu tò mò vậy sao chúng ta không nghe lỏm, dòm lén nhỉ?
-Tào lào, bị treo vào cột, đánh tét mông cho coi. Cao tầng đã hạ lệnh cấm lại gần nơi thiết đãi rồi đó.
-Thôi, cứ đợi Vương gia về, chúng ta đi hỏi cha mẹ liền được.
-Ừm, phải.
Cả một đám đều gật gù, đồng ý với kiến nghị của một thiếu niên tầm 15 tuổi.
Lúc này, tại một cái đình nằm giữa ao sen có đàn cá bơi lượn tung tăng dưới nước. Một nhóm năm người thanh thiếu niên trẻ tuổi tụ tập gồm hai nam, ba nữ, tất cả đều anh tuấn, xinh đẹp ngồi lại với nhau, bàn luận.
-Có thật là cái tên phế vật Nhậm Vô Thường?
Nhậm Tử Mục tràn ngập khó tin hướng một nam thanh niên chừng 20 tuổi, tên Nhậm Hiểu, cháu trai thứ 2 của Tam trưởng lão Nhậm gia.
Ngồi kế bên Nhậm Tử Mục, gương mặt xinh đẹp của Nhậm Tử Y cũng nhướng mày không thôi.
Và khôngchỉ họ, một nam, một nữ thiên tài khác đều đồng loạt tràn ngập sự bất ngờ và không dám tin khi nghe Nhậm Hiểu chia sẻ thông tin có liên quan đến chuyện Vương gia đến thăm Kiếm Trận Tướng Phủ.
-Tuyệt đối không sai. Thông tin này được chính gia gia của ta truyền đạt, đồng thời gia gia còn bảo ta không nên va chạm tới cái tên Vô Thường đó. Ngày xưa hắn trông phế vật thật ra chỉ là biểu hiện để hắn che giấu tài năng thôi, bây giờ là lúc hắn muốn quật khởi.
Nhậm Hiểu khẳng định.
-Chết tiệt thật!
Nhậm Tử Mục cắn răng bực tức, trong lòng không khỏi phải nghĩ ngay biện pháp để đối phó với Vô Thường trước khi bị Vô Thường trả thù.
Muội muội Tử Mục, Nhậm Tử Y sắc mặc cũng trở nên âm trầm, mày liễu nhíu nặng lại với nhau.
…
Thời gian trôi, khi mặt trời còn kém một cảnh giờ nữa lên đỉnh.
Một đoàn xe ngựa không lớn nhưng lại tràn đầy khí thế uy nghiêm, cao quý đi đến trước cổng lớn của Kiếm Trận Tướng Phủ liền dừng lại.
-Là xe kiệu của Vương phủ a.
-Uy thế như vậy chỉ có là Vương gia thôi.
-Không biết người Vương phủ đến Kiếm Trận Tướn Phủ làm gì a, hai thế lực này trước nay đâu có quan hệ gì đâu?
-Xì xào, xì xào…
Nhà dân xung quanh và người đi đường không khỏi chụm ba, chụm năm bàn tán.
-Khìiii
Tiếng ngựa hý dài. Từ trên xe ngựa bước xuống bốn người ba nam, một nữ.
Ba người nam chính là, Vương gia Hồng Vân Tiêu với dáng vẻ trung niên nhân tuấn tú, uy nghiêm. Một lão giả có chút còng lưng, mặt mũi không khác với đại đa số người già khác. Và một nam tử trung niên không có vẻ gì nổi bật, tu vi Linh Nhân cảnh đang bưng khay có đựng một vật được khăn đỏ che đi.
Người nữ dĩ nhiên là Ngọc Yên quận chúa với làn da trắng tuyết mịn, tóc xanh nhạt đại dương, dáng người uyển chuyển, mỹ diệu trong bộ quần áo trắng dài, bó khá sát vào cơ thể, làm nổi bật lên những đường cong mê người của thiếu nữ. Đặc biệt cuốn hút trên người nàng là một gương mặt cực kỳ xinh đẹp, tinh khiết được che lại bởi tấm khăn lụa trắng mỏng khiến nó trở nên mập mờ, mơ hồ nhưng đầy sức mê hoặc.
-Hồng huynh đã đến rồi, mau vào cùng chúng ta uống chén trà đường xa a.
Bốn người vừa rời khỏi xe ngựa, bọn người Nhậm Thiên Hành biết tin cũng nhanh chóng đi ra tiếp đón khách quý.
Hồng Vân Tiêu lộ ý cười, nhìn Nhậm Thiên Hành và một vài nhân vật quan trọng của Nhậm gia, nói.
-Nguyên bản ta đến cảm ơn nhưng nếu Nhậm huynh đã có nhã ý thì ta không tiện từ chối. Chúng ta vào.
Sau đó, cả đoàn tám người Hồng Vân Tiêu và Nhậm Thiên Hành bước vào phủ. Dưới sự chỉ dẫn của Nhậm Thiên Hành, bọn họ đã nhanh chóng đi đến nơi tiếp đãi không quá rộng lớn, nằm bên ngoài trời nhưng lại có trận pháp che phủ ánh nắng, không cho ánh nắng chíu xuống trực tiếp, xung quanh lại còn có hương hoa thơm ngát phiêu đãng, hồm nước róc rách êm ả, cứ hệt như một buổi dã ngoại đầy thơ mộng.
Đi đến chiếc bàn dài hình chữ nhật đã có sẵn nhiều loại thức ăn nhẹ, trái cây, bánh trà. Nhậm Thiên Hành mời đám người Hồng Vân Tiêu ngồi xuống.
-Mời ngồi.
Nhậm Thiên Hành cũng tự động ngồi xuống trung tâm ở bên ghế còn lại, trong khi ba vị cao tầng Nhậm gia kia quay người rời đi.
Hồng Vân Tiêu cùng Ngọc Yên bình đạm ngồi đối diện Nhậm Thiên Hành, còn lão giả và nam tử trung niên kia chỉ đứng sau lưng hai người.
Hồng Vân Tiêu sau một vài chén trà thăm hỏi, giới thiệu con gái Ngọc Yên với tư sắc kinh người khiến Nhậm Thiên Hành âm thầm giật mình, bảo sao cháu trai Nhậm Thiên Tâm lại muốn cưới nàng đến như vậy. Hồng Vân Tiêu nhanh chóng vào chủ đề chính, nói.
-Nhậm huynh đệ, lý do ta đến đây hôm nay chắc Nhậm huynh cũng đã biết. Ta đến chính là để cảm ơn người đã cứu mạng con gái ta. Không biết người ấy đâu rồi, sao vẫn chưa thấy, không phải đã hẹn trước hôm nay sao?
-Hồng huynh đừng vội, cháu ta đang sửa sang ngoại hình cho tươm tất trong phòng để diện kiến Hồng huynh một cách lịch thiệp, lễ phép nhất thôi.
Bề ngoài Nhậm Thiên Hành nói cho qua chuyện, còn thật ra bên trong lão cũng cảm thấy khá kỳ quái.
Rõ ràng lão đã thông báo để Vô Thường chuẩn bị từ trước, những đến bây giờ đã hơn một khắc* sao vẫn chưa thấy đến?
*= 15 phút.
“Không lẽ đã có chuyện xảy ra rồi”
Nghĩ vậy, Nhậm Thiên Hành liền quay người nói nhỏ với người hầu bên cạnh vài câu. Tên người hầu nhanh chóng nhận mệnh rời đi.
Nhậm Thiên Hành nói với Hồng Vân Tiêu.
-Hồng huynh chịu khó chờ thêm một chút. À phải rồi, tiện đây ta cũng muốn nghe chuyện xảy ra vào ngày hôm đó, không biết Ngọc Yên quận chúa có sẵn lòng kể ra? Cháu ta chẳng bao giờ nhắc đến chuyện này, không nhờ Vương gia viết thư gửi đến, có lẽ đến giờ ta cũng chưa biết chuyện gì đang xảy ra a.
Nhậm Thiên Hành có một phần chuyển dời tình huống, còn một phần đúng thật là muốn biết chuyện gì xảy ra hôm đó, đứa cháu phế vật làm sao lợi hại đến như vậy.
Ngọc Yên khẽ liếc nhìn cha nàng, thấy cha nàng gật đầu cười hiền liền nói.
-Việc đó, cháu… cháu cũng không rõ lắm. Lúc đó khi bị tấn công, cả bốn vị cận vệ đều chết rồi thì đột nhiên Vô Thường huynh ra tay cứu cháu. Cháu chỉ thấy vậy rồi sợ quá ngất xỉu mất, khi tỉnh lại thì đã nằm ở nhà nên cháu cũng không biết nhiều đâu ạ.
Nhắc đến hai từ “Vô Thường” mặt của Ngọc Yên bỗng đỏ lên kỳ lạ khiến Nhậm Thiên Hành không ngờ, còn Hồng Vân Tiêu lại lộ vẻ chán nản vô cùng.
-Hóa ra là như vậy sao, cảm ơn quận chúa đã cho lão phu biết a.
“Không ngờ Thường nhi chỉ dùng một hành động anh hùng cứu mỹ nhân liền đốn hạ được trái tim con gái cưng của Hồng Vân Tiêu, rất thú vị. Bất quá thật đáng tiếc khi không thể biết được diễn biến trận chiến của Thường nhi đã xảy ra như thế nào. Tài năng của nó liệu là lành hay là dữ thì thật khó để biết được”.
Nhậm Thiên Hành muộn phiền trong lòng.
Đã là một thế lực, không ai lại không muốn thế lực của mình đứng trên đầu các thế lực khác, thoải mái hô mưa, gọi gió. Nhậm gia và Vương phủ cũng mong muốn như vậy.
Vô Thường bỗng dưng xuất thế, đây có lẽ là tin tốt cho thế lực Nhậm gia nhưng lại là tin xấu cho Vương phủ. Nếu Vô Thường đúng là thiên tài kinh diễm, để hắn trưởng thành, mong muốn của Vương phủ xem như đã trở thành mây khói khi Nhậm gia lên ngôi.
Do đó, Vương gia Hồng Vân Tiêu đến đây cũng không phải đơn giản chỉ gặp mặt Vô Thường và nói lời cảm ơn. Mà hắn còn có mục đích là nhằm xác định Vô Thường “thiên tài” đến mức nào.
Vô Thường như bao thiên tài khác, hắn không có gì đáng lưu tâm. Nhưng khi Vô Thường vượt xa lẽ bình thường, vượt xa Lục Kiệt và con gái hắn, hắn sẽ tìm cách diệt khẩu, trừ đi mầm họa của Nhậm gia.
Nhậm Thiên Hành biết ý định này của Hồng Vân Tiêu. Đó là tại sao lão phải phiền muộn, lo lắng cho Vô Thường, sợ Vô Thường thể hiện quá mức để rồi lãnh án tử.
Vương phủ hiện tại vẫn mạnh hơn Nhậm gia. Nếu có xung đột, Nhậm gia sẽ lành ít, dữ nhiều.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!