Chân Huyền Ảo
Bát Hải Đuổi Giết
Khoảng 5 phút sau, Nhậm Thiên Hành quay về.
Lão lần đầu tiên nhìn Vô Thường một cách kỹ càng, nghiêm túc từ đầu đến chân.
Và giây qua đi, lão mỉm cười.
– Giỏi, rất giỏi.
Vô Thường không ý kiến gì với lời này, hắn chỉ hơi cười, im lặng lắng nghe Nhậm Thiên Hành nói.
– Chỉ một lời nói, cháu đã vừa khẳng định được bản thân có thực tài lại vừa phủ nhận bản thân là thiên tài trong tu luyện trước mặt hắn, khiến hắn không còn chú ý nhiều đến cháu, rất tốt. Haizzz, ta xin lỗi vì ngày xưa đã bỏ bê cháu, Thường nhi. Không ngờ cháu lại là người thích sống ẩn nhẫn nhiều năm như vậy.
– Bất quá, Thường nhi, cháu có thích con gái Ngọc Yên của hắn không?
Nhậm Thiên Hành bỗng nghiêm mặt hỏi.
Vô Thường lộ vẻ hơi suy nghĩ trong chốc lát, rồi nói.
– Không phủ nhận nàng ấy rất xinh đẹp. Cháu cũng có chút yêu thích nàng ấy. Nhưng Nội yên tâm, cháu tự biết mình nên làm gì.
Đã là nam nhân, gặp nữ nhân xinh đẹp thì ai chẳng yêu thích, Vô Thường cũng như vậy. Còn về muốn chiếm đoạt nàng làm của riêng, trở thành thê thiếp thì đó lại là một chuyện khác hoàn toàn.
Nhậm Thiên Hành hơi trầm ngâm, nhìn hắn.
-Hy vọng cháu hiểu tình thế của Nhậm gia chúng ta và Vương phủ. Cháu nên nhớ, khi không có đủ thực lực để đối chọi với người, đừng nên manh động và cũng đừng thể hiện quá nhiều.
Ý của lão nói trắng ra là muốn nhắc nhở Vô Thường đừng vì quá mê muội Ngọc Yên mà bộc lộ tiềm lực của bản thân để rồi bị Hồng Vân Tiêu giăng lưới bắt.
Hồng Vân Tiêu, vị Vương gia bị anh trai, hoàng đế Hồng Mặc Thiên đày đến nơi xa xôi Châu Nam thành giống như Nhậm Thiên Hành, âu cũng là có nguyên nhân của nó.
– Được rồi, ta còn chuyện phải làm. Khi khác chúng ta sẽ tiếp tục nói chuyện. À, về chuyện của Đại trưởng lão, cháu khi nào mạnh bằng ta lại nói.
Nói rồi, Nhậm Thiên Hành cũng lập tức quay người rời đi, xử lý một số công việc hệ trọng của Phủ.
-Vâng.
Vô Thường kính đáp.
Đợi khi Nhậm Thiên Hành đã khuất bóng, hắn mới ngẩn đầu nhìn lên bầu trời trên cao, môi lộ một nụ cười hờ hững.
Chuyện của Nhậm gia, của Vương phủ hay của Châu Nam thành, hắn tại sao phải để tâm?
Nơi đây nhỏ bé, hắn rõ. Nơi đây hắn chẳng có nhiều tư thù ngoài hai anh em Nhậm Tử Mục, Nhậm Tử Y, hắn biết. Do vậy, hắn không muốn quản chuyện ở đây, ở Châu Nam thành cỏn con này.
Điều hắn cần làm đó là tăng mạnh thực lực, bảo vệ Nguyệt Liên và trả thù cho cha mẹ, đền đáp ơn nghĩa sinh thành.
Linh Sư cảnh đối với mọi người là tồn tại kinh khủng, đối với hắn ở thời điểm hiện tại cũng là khủng kinh khi nghe đồn, một chưởng toàn lực của họ có thể san bằng một toàn kiến trúc dài, rộng 100m. Nhưng ở trên Linh Sư cảnh còn có Tông cảnh, Tướng cảnh, Tôn cảnh, Đế cảnh,… khủng bố hơn gấp ngàn lần, vạn lần. Nếu thế thì tại sao hắn phải lo lắng về Linh Sư cảnh?
“Đứng trước một ngọn núi cao 100m, ta cảm thấy ta nhỏ bé. Nhìn ngọn núi ở phía sau ngọn núi kia cao 200m, ta cảm thấy ta cực kỳ nhỏ bé. Nhưng khi nhìn thấy ngọn núi cao 1000m phía sau nữa, ta sẽ cảm thấy hai ngọn núi kia mới là thứ nhỏ bé”.
Thiên phú 95 sợi xích cho người đạt đến cảnh giới Đế cảnh dễ dàng. Thiên phú kinh hãi thế tục, 100 sợi xích cho người đạt đến cảnh giới Thánh cảnh dễ dàng. Vậy, thiên phú 10.000 sợi xích sẽ cho người đạt đến cảnh giới nào?
Với thiên phú “quá ảo” của bản thân, Vô Thường sẽ không bao giờ đặt Đế cảnh vào mắt chứ cũng không cần phải nói đến Linh Sư cảnh.
Một phút trôi qua trên bầu trời. Vô Thường thu hồi ánh mắt nhìn đám mây trắng bay bay, miệng quát.
-Lý Hạt, Cuồng Tiêu!
-Có thuộc hạ.
-…
Vẫn như củ, đứng trước mặt Vô Thường chỉ có Cuồng Tiêu cao to là kính lễ, còn Lý Hạt già lão vẫn luôn lộ vẻ mặt bình thường, lành lạnh, thỉnh thoảng còn dùng đôi mắt tức tức nhìn Vô Thường.
Vô Thường thoáng nhìn sắc mặt, hai người tiếp đến liền hạ giọng ra lệnh.
-Cuồng Tiêu, ngươi chuẩn bị cho ta một con ngựa tốt nhất ở ngoài cửa, lát ta có chuyện cần dùng.
– Vâng.
Cuồng Tiêu nhận lệnh rời đi.
-Lý Hạt.
Chỉ còn hai người, Vô Thường chuyển ánh mắt lạnh qua Lý Hạt.
-Trở về nói với Nội của ta, ta trả ngươi về bên ca ca phế vật Nhậm Thiên Tâm.
-Lần sau gặp ta tránh xa ba bước, nếu không đừng trách nhà ngươi ở đường số 5 bị người đốt thành tro.
Hết câu, Vô Thường hoàn toàn bỏ mặt Lý Hạt sửng người như cột điện. Hắn quay về phòng thay đồ chuẩn bị cho chuyến đi khá xa, có thể là mất vài ngày.
-Cái… cái gì vậy, ta, ta có làm gì đâu, tai sao lại đuổi ta?
Lý Hạt như trời, chồng đứng đó lẩm bẩm cả một buổi trời.
-Hừ, nếu ngươi không phải con cháu Nhậm gia ta liền một tay bẻ cổ ngươi làm đôi, thằng nhóc chết tiệt.
Tức giận mắng lên, Lý Hạt quay người về phòng nhỏ trong Nhậm gia nghỉ ngơi, quên đi cơn tức.
Hiện tại đang là thời gian Nhậm Thiên Hành làm việc hành chánh nên lão không thể tìm đến và trình bày nỗi lòng. Lão chỉ có thể chờ đêm xuống để kể lễ hết mọi chuyện phi lý mà Vô Thường thiếu gia đối với lão.
Ở trong phòng. Vô Thường sau khi thay một bộ đồ xanh nhạt vào người liền đẩy cửa phòng, cất bước rời khỏi Kiếm Trận Tướng Phủ.
Hôm nay hắn phải đi đến nơi đó, nơi mà hắn đã đạt được khi trả thù giúp bốn nữ tàn hồn nữ kia, giết chết bốn tên hộ vệ của Ngọc Yên quận chúa. Hy vọng đó sẽ là một cơ duyên cực tốt để không uổng công hắn mạo hiểm tính mạng khi cả gan dám chơi bời với Vương phủ.
-Dõi theo hắn.
Ẩn nấp gần đó, hai bóng người vội vàng đi theo sau Vô Thường.
Bên ngoài cổng bắc của phủ.
-Sịt!
Từ bên trong bước ra ngoài, Vô Thường nhìn thấy Cuồng Tiêu đứng trước cửa liền đưa ngón tay đặt lên miệng ra hiệu, muốn Cuồng Tiêu im lặng.
Cuồng Tiêu ban đầu không hiểu gì, nhưng rồi khi cảm nhận thấy có hai bóng người ẩn nấp đằng xa, hắn đã hiểu ra ngay ý nghĩa hành động của Vô Thường.
Hắn như không để ý đến hai người kia, cung kính nói với Vô Thường.
-Thiếu gia, ngựa đã chuẩn bị xong, thiếu gia còn gì phân phó?
Từ sau khi nhìn Vô Thường biểu hiện thực lực với Củng Mạc, Cuồng Tiêu đã nhận ra Vô Thường có điều bất phàm, hắn nay còn cung kính hơn so với trước kia.
– Không. Ngươi về nghỉ ngơi đi, mọi chuyện ta giải quyết được.
Nói rồi, Vô Thường liền nhảy lên lưng ngựa.
-Đi.
Quật nhẹ giây cương, con ngựa đen lập tức chạy, tốc độ gấp ba lần người thường đi bộ hướng về cổng Nam của Châu Nam thành.
Đợi Vô Thường đi được chừng 100m, Cuồng Tiêu cũng theo lời dặn của Vô Thường, về phòng nghỉ ngơi.
-Cưỡi ngựa thì chắc hẳn hắn sẽ rời khỏi thành.
Cuồng Tiêu vừa đi, hai bóng người theo dõi Vô Thường hiện ra, đứng ngay vị trí của Cuồng Tiêu và Vô Thường khi nãy.
-Thiếu chủ, giờ chúng ta nên làm sao?
Lão già phục vụ cho Nhậm Tử Mục hỏi.
Nhậm Tử Mục ngay lập tức trả lời bằng giọng âm hàn.
-Giết hắn chứ còn sao, tên này tuyệt đối không thể trưởng thành. Nhân lúc hắn rời thành mà không có vị Linh Nhân cảnh nào theo bên cạnh bảo hộ, ngươi đi giết hắn cho ta. Xử lý thật phải gọn gàng, sạch sẽ.
-Thiếu chủ, cái này…
Lão già có chút lo sợ, ấp úng nói vì nếu bị phát hiện, lão chết là cái chắc.
-Ngươi sợ sao?
Nhậm Tử Mục dung vẻ mặt âm trầm nhìn lão.
Lão già vội đáp.
-Cái này nếu để Nhậm Thiên Hành lão gia biết được, chúng ta sẽ rất thảm.
-Bởi vậy ta mới nói là ngươi nên xử lý sạch sẽ, gọn gàng. Hừ, bây giờ ngươi không đi thì cũng chết, dĩ nhiên là chết dưới tay gia gia của ta, ngươi chọn đi?
Nhậm Tử Mục điên người lên, hăm dọa.
Lão già nghe thế lập tức sửng người, rồi rất nhanh gật đầu trong cay đắng vì so với Kiếm Trận Tướng Phủ, lão quá mức nhỏ yếu.
-Ta đi, ta sẽ giết hắn cho thiếu chủ.
Giữa chắc chắn sẽ chết và có hy vọng sống nếu che giấu tốt, ai cũng đều sẽ lựa chọn giống như lão.
Vụt!
Lão lập tức đuổi theo Vô Thường đang sắp mất dạng ở phía xa.
-Tiểu tử, ngươi đừng trách lão phu vì sao độc ác. Có trách phải trách ngươi quá ngu ngốc khi dám đi lung tung mà không có ai theo sau bảo vệ. Giết ngươi xong, ta sẽ vác xác ngươi bỏ vào Bách Thú Lâm, như vậy cái chết của ngươi mới tuyệt đối sạch sẽ, không ai biết.
Thầm tính toán đường đi, nước bước, lão giả tăng nhanh tốc độ để tiếp cận Vô Thường nhưng cũng không đến quá gần, sợ rằng hắn sẽ nhận ra sự tồn tại của bản thân.
Khoảng một canh giờ (2 giờ đồng hồ) sau, ở cổn Nam của Châu Nam thành.
-Vẫn như ngày nào, đông đúc và ồn ào.
Nhìn cổng thành nam của Châu Nam thành vẫn bao gồm vài người lính trực thuộc phủ Vương gia cùng với Quân Vệ thành đang giữ cổng, tra xét mọi người. Vô Thường nhằm tránh rắc rối có thể xảy ra, hắn nhảy xuống ngựa, tiến lại cổng cùng với lệnh bài trên tay.
-Vãn bối Vô Thường, người của Kiếm Trận Kiếm Phủ.
Vô Thường lễ phép là có thừa, đưa lệnh bài cho một vị Linh Nhân cảnh trông có vẻ là đội trưởng của Quân Vệ thành xem xét.
-Qua đi.
Kiểm tra lệnh bài không có vấn đề, vị đội trưởng Quân Vệ thành tu vi Linh Nhân cảnh này sau vài giây xem xét liền trả lệnh bài cho Vô Thường, để hắn thuận tiện ra ngoài thành.
Vô Thường lần nữa leo lên ngựa đen, hai tay giật giây cương.
-Giá, giá!
Con ngựa đen bắt đầu di chuyển, đưa hắn rời khỏi Châu Nam thành.
-Bát Hải, Kiếm Trận Tướng Phủ.
-Qua đi.
Ở phía sau Vô Thường không xa, ngay tại cổng thành, lão giả bảo hộ của Nhậm Tử Mục cũng nhanh chóng đuổi theo. Nhờ linh lực của Linh Nhân cảnh hậu kỳ hùng hậu tiếp sức, tốc độ của lão cũng không hề thua gì ngựa của Vô Thường chạy.
Hai bóng người cứ thế một trước, một sau. Một cưỡi ngựa, một chạy bộ trên con đường đầy đất đá nâu sạm, xung quanh vắng người đi lại, vắng luôn cả cây cỏ, cứ tựa như một bình nguyên chỉ có đất và đá.
Ở phía trước xa xa, một mảnh rừng xanh rộng lớn, hư ảo và đầy rẫy những hiểm nguy mang tên “Bách Thú Lâm”, dần dần xuất hiện nơi đường chân trời.
Thời gian trôi qua chừng một giờ, Châu Nam thành đã trở nên cực kỳ.
Vô Thường bỗng dưng chạy chậm lại rồi dừng hẳn.
Hắn xuống ngựa, đi đến một khoảng đất trống rộng rồi nhìn về rừng cây đã không còn xa ở trước mặt.
-Vô Thường thiếu gia, ngươi hình như đã phát hiện ra lão phu theo sau từ lâu rồi chăng?
Cách Vô Thường tầm 20m, Bát Hải khàn khàn giọng già nua, hỏi.
Vô Thường quay người lại, nhìn lão bằng một nụ cười nhẹ, nhưng cũng rất tà dị, lành lạnh sống lưng.
-Ta vốn dĩ cho rằng ngươi và tên trung niên theo bên cạnh Nhậm Tử Y sẽ truy theo ta, lấy mạng ta. Nhưng rốt cuộc lại chỉ có một mình lão già sắp vào quan tài như ngươi đến. Đáng tiếc, thật sự đáng tiếc.
– Hừ. Để đối phó với ngươi thì đâu cần đến hai vị Linh Nhân cảnh. Một mình ta đã đủ rồi.
Bát Hải nhìn Vô Thường như nhìn một người sắp chết, lạnh nhạt nói.
-Lão phu cũng cảm tạ ngươi. Ta dự định là giết ngươi rồi khiêng xác đến Bách Thú Lâm để phi tang, không ngờ ngươi lại đã tự đi đến Bách Thú Lâm. Thật là giúp lão phu đỡ tốn công, tốn sức chạy đường vòng.
Vô Thường nghe thế liền quay người lại, mát lạnh nhìn Bát Hải ở phía đối diện, nói.
-Vậy thì còn chờ gì nữa. Mau lấy mạng ta đi, lão già.
– Như ngươi mong muốn.
Bát Hải nổi lên sát khí, tay phải của lão nhanh chóng hội tụ linh lực rồi phóng ra.
-Phi Dao!
Ba con dao bằng linh lực mà mắt thường hay người không phải cường giả Linh Nhân cảnh trở lên không thấy được lập tức xuất hiện, từ vị trí của Bát Hải xông thẳng, mạnh về vị trí của Vô Thường.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!