Chân Huyền Ảo
Lần Đầu Va Chạm Với Thần Thông
Theo lẽ thông thường, Linh Nhân cảnh xuất chiêu thì người phàm và kẻ chưa trở thành Linh Nhân cảnh đều không thể thấy được chiêu thức vì sự kỳ diệu của linh lực.
Vô Thường chưa là Linh Nhân cảnh, hắn đáng lẽ cũng không thể thấy được “Phi Dao” của Bát Hải, thế nhưng hắn có tu luyện Linh Thể. Linh Thể không cho hắn danh xưng “Linh Nhân cảnh” nhưng Linh Thể cải tạo cả cơ thể hắn, cho mắt hắn khả năng nhìn thấy được linh lực do cường giả Linh Nhân cảnh trở lên phóng thích ra.
-Thiên Nhãn!
Kết hợp với “Thiên Nhãn”, một loại năng lực do hắn tự sáng tạo, cho phép bản thân hắn đạt được khả năng xử lý thông tin với tốc độ bất phàm, tựa như quan sát thấy mọi thứ đang diễn ra xung quanh chỉ trong tích tắc bằng phương pháp hồi tưởng và quan tưởng không quan.
“Tất cả đều nhắm đến phần ngực. Tốc độ này, ta có thể tránh được”.
Nhờ vậy, hắn hoàn toàn thấy được hình dạng, tốc độ, đích nhắm của Phi Dao và tránh thoát khỏi chúng.
Vột!
Vô Thường xoay chuyển hai chân, thân hình phối hợp xoay qua bên trái một góc vuông liền đã né được chiêu thức “Phi Dao” của Bát Hải.
– Không thể nào!
Lý Hải bị bất ngờ, đôi mắt tràn ngập khó tin.
Vài chớp mắt qua đi, lão giật mình bật thốt.
– Ngươi… ngươi thấy được linh lực. Vậy… ngươi… ngươi là Linh Nhân cảnh?!
Vô Thường ngay lập tức cười lạnh.
– Ngươi bây giờ mới nhận ra sao hả lão già?
Vụt!
Dứt lời, Vô Thường trong chớp mắt lao lên, đánh thẳng về phía Bát Hải bằng chính cơ thể cứng rắn của hắn.
Khi đưa ra ý định dẫn dắt người bên cạnh Nhậm Tử Y, Nhậm Tử Mục ra ngoài và giết, Vô Thường dĩ nhiên đã có sự tính toán từ trước.
Hắn biết Linh Thể của hắn, một loại Thể Thuật thời cổ xưa sẽ cho hắn sức mạnh vật lý, sức mạnh cơ bắp tương đương với một Linh Nhân cảnh chưa phân tầng có thiên phú 100 sợi xích.
Hắn biết người sắp bị hắn giết là Linh Nhân cảnh chưa phân tầng, nằm trong khoảng từ trung kỳ đến hậu kỳ nên nguồn linh lực khá dồi dào. Bất quá thiên phú của họ chỉ khoảng 40, 50 sợi xích nên sức mạnh linh lực sẽ không đáng ngại đối với Linh Thể của hắn. Ngoại trừ Thần Thông của họ.
Do đó, hắn dám lao mình lên chiến đấu và đồng thời không để Bát Hải có thời gian thuận lợi phát động Thần Thông, thứ đã giúp lão đột phá Linh Nhân cảnh.
– Loạn Trảm!
Bát Hải dù rất kinh hoảng trước lời thú nhận của Vô Thường, nhưng lão cũng biết bản thân đang ở đâu, trong tình huống nào.
Thấy Vô Thường dũng mãnh lao đến, lão tức thì tạo ra năm thanh đao bằng linh lực chém về Vô Thường. Còn lão lại lùi về sau, lấy khoảng cách để xem thử năng lực của Vô Thường mạnh, yếu ra sao để từ đó đưa ra tính toán hợp lý cho đợt tấn công tiếp theo.
Đối diện năm thanh đao dài hơn 1m đã gần ngay trước mắt, Vô Thường không những không sợ hãi mà còn dữ tợn, nói.
– Để ngươi chết được nhắm mắt, ta sẽ cho ngươi biết điều này. Thân thể của ta mạnh ngang với sức mạnh của một Linh Nhân cảnh có thiên phú 100 sợi xích, cho nên tất cả mọi chiêu thức linh lực của ngươi đều là vô dụng.
Dứt lời, Vô Thường xông thẳng thân thể qua Loạn Trảm, mọi thanh đao chạm vào người hắn đều tan biến.
– Làm sao có thể?
Bát Hải nhìn thấy những gì xảy ra trước mắt, hoàn toàn bị sốc, cực kỳ bị sốc.
– Kết thúc ở đây thôi, lão già.
Vô Thường không hề cho Bát Hải thời gian tỉnh người, hắn bức tốc, Linh Thể dậm mạnh chân trên đất khiến cả cơ thể hắn như một ngọn giáo hùng uy, không thể cản phá phóng đến.
– Hắn… hắn không phải người. C-chạy!
Linh lực không thể đả thương người, sức mạnh Linh Nhân cảnh lại trở thành phế lực, vậy nên Bát Hải tự biết bản thân lão đã vô vọng trong việc đối chiến với Vô Thường. Giờ đây lão chỉ còn có thể xoay người, và bỏ chạy để giữ lấy mạng.
– Lão già, ngươi chạy không thoát đâu.
Thế nhưng cơ thể của Vô Thường vốn có sức mạnh ngang với một Linh Nhân cảnh có thiên phú 100 sợi xích, Linh Nhân cảnh chỉ có thiên phú 53 sợi xích như Bát Hải tất không thể chạy kịp dù là dùng linh lực để tăng hết lực tốc độ di chuyển.
Vô Thường đuổi đến ngay sau lưng Bát Hải, bàn tay phải vận lực theo một cách kỳ lạ, chưởng xoáy vào lưng Bát Hải.
Huỵch… phụt!
Bát Hải lập tức phun máu, cơ thể ngã về trước 3m, đầy đau đớn.
Bất quá cũng rất kỳ lạ, Bát Hải đã trọng thương chờ chết nhưng Vô Thường lại không hề giết tới. Chẳng những thế, hắn còn lùi ra xa 15m, đứng nơi đó nhìn Bát Hải như đang mong chờ một điều gì đó đến từ lão.
“Có lẽ, ta nên tận dụng cơ hội này để thử xem Thần Thông lợi hại như thế nào, từ đó làm ra tính toán sau này khi đối chiến với địch nhân”.
– Hợ.. phụt.
Nôn thêm một ngụm máu đỏ thẫm, Bát Hải lúc này như chó cùng đường. Lão cố gượng người dậy, mặt mày trắng bệch nhìn Vô Thường với đôi mắt khó tưởng và sợ hãi.
Nửa giây sau, lão nhợt nhoạt, nói.
– Tên phế vật ngày nào ta chỉ cần muốn là nhẹ nhàng bóp chết trong tay giờ đây lại trở thành một vị thiên tài mà không có bất kỳ ai tại Hồng Long quốc có thể sánh bằng. Mười bốn tuổi đã là Linh Nhân cảnh, ha ha hơ… thật đáng buồn cười, như là giấc mơ…
– Thần Thông. Hãy để ta được chiêm ngưỡng Thần Thông của ngươi.
Vô Thường lãnh đạm xen vào cảm xúc của Bát Hải.
Bát Hải nghe vậy lại ngẩn người.
Ban đầu lão tự biết Vô Thường sẽ không để lão có thời gian thi triển Thần Thông, do vậy lão mới thở dài, nói những câu được xem như lời cuối đời của lão. Vậy mà lúc này đây hắn lại đang mời gọi lão, cho phép lão sử dụng Thần Thông?
“Thằng nhãi này điên rồi, hắn chẳng lẽ không biết sự lợi hại của Thần Thông ư?”.
Bát Hải nhìn Vô Thường như một kẻ bị khùng. Nhưng lão tất không bỏ qua cơ hội trời cho này mà làm theo lời hắn.
– Được. Ngươi nếu muốn nhìn, ta sẽ cho ngươi thấy!
-Vù vù…
Xung quanh Bát Hải, đất cát dưới đất bỗng dưng bay lên, xoay quanh cơ thể của lão với tốc độ càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhiều và càng lúc càng dày.
Trong cơ thể lão, một loại lực lượng kỳ bí cũng bắt đầu xuất hiện.
“Linh Nhân cảnh Thổ hệ. Không tồi. Hừm… ta có thể cảm nhận được một thứ sức mạnh mạnh mẽ hơn rất nhiều lần so với sức mạnh linh lực đơn thuần của lão đang dần dần thành hình”.
Đôi mắt sắt bén nheo lại, nhìn sâu sắc Bát Hải. Vô Thường sau một vài giây phán đoán được vài tình huống có thể xảy ra liền chủ động lùi lại, kéo giãn khoảng cách giữa hai người thành 22m.
Hắn đứng đó, mắt nhìn Bát Hải không rời, khả năng cảm nhận mọi sự biến động xung quanh của Linh Thể được hắn đẩy lên cao nhất để đề phòng bị trước sự khó lường của Thần Thông.
Chiêu thức được gọi là “Thần Thông”, ắt cũng có nguyên do của nó.
– Ngưng Thạch!
Với tài năng thuộc dạng tầm thường của Bát Hải, phải mãi đến bốn giây sau lão mới hô lên, dùng sức mạnh ngưng bão cát thành 29 cục đá bằng nhau, mỗi cục đều có kích thước dài, rộng 15cm.
Bấy giờ lão mới cười lên dữ tợn.
-Vô Thường thiếu gia, cảm ơn ngươi vì đã cho ta thi triển Thần Thông. Và để đền đáp ân tình này, ta sẽ cho ngươi thấy Thần Thông của ta như ngươi đã mong ước!
– Thạch Vũ!
Chỉ tay vào Vô Thường, Bát Hải quát lên. hai mươi chín cục đá lập tức phóng cực nhanh về phía Vô Thường với sức mạnh rất khó tả.
Đại khái có thể nói nếu sức mạnh của những chiêu thức “Phi Dao”, “Loạn Trảm” của Bát Hải là bằng 1, thì chiêu Thần Thông “Thạch Vũ” này sẽ bằng 5, 6 hoặc 7. Và nó không chỉ đơn giản như vậy.
“Ta rõ ràng cảm nhận được chiêu thức này mạnh gấp 10 lần so với những chiêu thức thông thường của lão. Tuy nhiên nếu đem so với sức mạnh của một Linh Nhân cảnh có thiên phú 100 sợi xích thì vẫn rất nhỏ bé, xa xăm không đủ làm tổn thương ta. Nhưng mà…”
Thiên Nhãn được sử dụng, Linh Thể được khởi động toàn phần. Vô Thường cấp tốc dịch chuyển qua bên trái để tránh né Thạch Vũ.
“Cơ thể, bản năng của ta lại cho rằng, mỗi một cục đá trong hai mươi chín cục đá kia nếu chạm vào cơ thể ta liền sẽ xuyên qua da thịt ta một cách dễ dàng, khiến ta trọng thương”.
“Đây phải chăng chính là nguyên nhân nó được gọi là Thần Thông?”
– Muốn tránh ư?
Bát Hải nhìn Vô Thường hành động, miệng già hung dữ quát lên.
– Đó là điều không thể!
Vụt!
Lời lão vừa dứt, hai mươi chín viên đá cũng liền đổi hướng, truy thẳng đến bất cứ nơi đâu có sự tồn tại của Vô Thường với tốc độ không hề thuyên giảm.
Vô Thường trầm nét mặt lại, trong đầu cấp tốc làm ra tính toán để thoát nạn, một tai nạn mà chính hắn đã yêu cầu.
“Hướng đến mục tiêu giống như tên lửa truy đuổi? Nếu vậy thì ta có một cách để thoát, dù sẽ bị thương khá nặng”.
Nghĩ trong lòng như vậy, Vô Thường lập tức tăng tốc không quá nhanh, một mạch chạy như điên về phương ngang.
Vụt!
Hai mươi chín viên đá giàn trải, tạo thành một hình thù có độ rộng 3m tức thì đuổi Vô Thường. Có lẽ chỉ chừng năm giây sau, hắn và nó sẽ chính thức chạm mặt.
5…
4…
– Ha ha ha…
Cơ thể bị thương nặng, linh lực giảm sút trầm trọng, không còn đủ để tạo thêm bất kỳ một chiêu thức nào nữa khi đã dùng gần hết để tạo ra Thần Thông – Thạch Vũ. Dù vậy, chỉ cần nhìn Vô Thường đang sắp chết đằng kia, Bát Hải không thể không cười to đầy khoái trá.
3…
– Đó là Thần Thông như ngươi mong muốn đấy!
2…
– Thằng nhóc ngu ngốc.
1…
– Chết đi, Vô Thường thiếu gia!
– Ha ha ha…
Vút!
Trong tiến cười vui sướng của Bát Hải, hai mươi chín cục đá đã gần ngay bờ vai phải của Vô Thường, ập mạnh và nhanh xuống.
Bất quá cũng ngay lúc này, tay phải của Vô Thường vận lực, sau đó lập tức chưởng mạnh vào ngực của bản thân, đánh bay chính hắn ra sau 2m chỉ trong tích tắc. Khiến hai mươi chín cục đá vồ hụt hắn.
Phập!
Hai mươi chín cục đá mất mục tiêu, nhưng vì khoảng cách so với mặt đất quá gần nên chúng không kịp quay đầu lại để tiếp tục rượt Vô Thường, mà là cắm mạnh vào mặt đất, tạo nên hai mươi chính chiếc lỗ sâu hơn 1m.
Thần Thông Thạch Vũ đến đây đã kết thúc.
– Không… không thể nào được đâu? Chuyện… chuyện này làm sao có thể chứ?!!
– Phụt…
Trong sự ngớ người, quá mức không thể tin của Bát Hải, Vô Thương nôn ra một ngụm máu lớn.
Lúc này, hắn cũng không nhìn Bát Hải nữa vì hắn biết lão ta đã phế, là kẻ sắp chết chỉ sau hai, ba giây nữa. Hắn đứng yên tại chỗ, cố thả lỏng tinh thần để Linh Thể tự động khôi phục vết thương nơi lồng ngực. Trong đầu thì lại tổng hợp tất cả các kiến thức thu thập được về Thần Thông.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!