Chân Huyền Ảo - Cao Nhân Chú Ý
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
78


Chân Huyền Ảo


Cao Nhân Chú Ý



Tu luyện giả đạt đến cảnh giới Linh Nhân, cơ thể họ sẽ giống như hồ chứa, còn linh lực sẽ giống “nước” ở bên trong.

Việc tung ra các loại chiêu thức để tấn công địch nhân chính là việc dùng ý niệm giải phóng “nước” khỏi đan điền, tiếp đó lại dùng ý niệm tạo hình cho “nước” tựa như thành dao, kiếm, đao với các độ khó khác nhau cho từng hình thể, cuối cùng là dùng ý niệm xuất kích “nước” tấn công địch hoặc bổ trợ cho cơ thể.

Thế nên chiêu thức sẽ mạnh hoặc yếu, tất cả đều phụ thuộc vào sức mạnh của linh lực.

Linh lực là yếu hay là mạnh trong cùng một cấp độ tu vi, đa phần sẽ dựa vào thiên phú sợi xích của mỗi tu luyện giả.

Theo phép tính thông thường được thế giới chứng nhận. Linh lực của tu luyện giả có 1 sợi xích sẽ yếu hơn linh lực của tu luyện giả có 5 sợi xích 4 lần, tức cứ hơn nhau một sợi xích sẽ mạnh thêm một lần.

Tương tự, linh lực của tu luyện giả có 23 sợi xích sẽ yếu hơn linh lực của tu luyện giả có 72 sợi xích 49 lần. Linh lực của tu luyện giả có 46 sợi xích sẽ yếu hơn linh lực của tu luyện giả có 62 sợi xích 16 lần.

Đó là lý do Bát Hải, vị Linh Nhân cảnh có thiên phú 53 sợi xích lại hoàn toàn vô vọng trước Linh Thể có sức mạnh ngang với một vị Linh Nhân cảnh có thiên phú 100 sợi xích của Vô Thường. Muốn thắng, lão chỉ có thể dùng Thần Thông – một loại chiêu thức không khác biệt gì so với Phi Dao, Loạn Trảm nhưng lại chứa đựng pháp tắc, khiến chúng mạnh mẽ bất thường.

Chỉ cần sử dụng Thần Thông, Linh Nhân cảnh 50 sợi xích cũng dễ dàng giết được Linh Nhân cảnh 100 sợi xích nếu họ không có phòng bị.

“Dựa theo những gì sách vở đã ghi chép, Thần Thông rất khó lường. Nhưng dựa theo những gì lão già kia thể hiện, nó ngoài việc tăng lên sức mạnh cho chiêu thức và giúp chiêu thức khóa chặt mục tiêu, không cho mục tiêu tránh thoát thì không có gì đặc biệt”.

“Nếu kết hợp với sự phân chia giữa kẻ ngu và người thông minh, kẻ phế vật và người thiên tài, ta có thể thấy năng lực Thần Thông của mỗi người chắc chắn sẽ không giống nhau, tùy thuộc vào ngộ tính của họ”.

“Lão già này có thiên phú bình thường. Tu luyện cả đời chỉ là Linh Nhân cảnh chưa phân tầng. Cho nên Thần Thông của lão khẳng định là loại bình thường nhất, ai cũng ngộ ra được. Hoặc có thể không như ta nghĩ”.

“Hừm… có lẽ phải đợi khi ta trở thành Linh Nhân cảnh, có được Thần Thông thì kết luận mới chính xác nhất”.

Vô Thường xoay người, bước chân lãnh đạm hướng về phía Bát Hải.

Bát Hải nhìn hắn như nhìn thấy một con quái vật. Lão quá sợ hãi, thân thể cố gượng người dậy để bỏ chạy được bao xa thì tốt bấy nhiêu nhưng mà…

– Tính toàn thời gian thì cũng đã đến lúc rồi nhỉ.

Vô Thường thấp giọng, lẩm bẩm.

Đồng lúc đó, khi Bát Hải vừa khó khăn đứng lên. Bên trong cơ thể lão, mà chính xác là tại vị trí đã nhận một chưởng của Vô Thường, một loại lực lượng kỳ dị bất ngờ bộc phát, phá hủy toàn bộ kinh mạch nơi ngực lão và dần dần lan tỏa khắp cả cơ thể lão.

– Hư… ọc… ọc…

Miệng Bát Hải trào máu, đôi mắt trắng dã trợn lên. Một giây tiếp theo, lão đã hoàn toàn gục ngã, không còn hơi thở.

– Một tên.

Lạnh lùng hai từ, Vô Thường đi đến xác của Bát Hải, cuối người xuống lục lọi đồ đạc trên người lão để kiếm chút đồ nghề.

Nhưng rồi hắn đã phải thất vọng.

– Quả nhiên giới nhẫn rất khó đạt, Linh Nhân cảnh lâu năm như lão cũng không thể có.

Giới nhẫn ở thế giới Tu Luyện là một đạo cụ rất thần kỳ. Nó có kích thước nhỏ như một chiếc nhẫn đeo trên ngón tay nhưng lại có khả năng chứa đựng được rất nhiều vật phẩm vào bên trong với sức chứa tùy thuộc vào nguyên vật liệu cấu thành và chất lượng của giới nhẫn.

Để thuận tiện hoạt động sau này, Vô Thường đơn nhiên không thể thiếu một chiếc giới nhẫn trang bị cho chính mình. Tuy nhiên để sở hữu được nó như mong ước lại khá khó đối với hắn ở thời điểm hiện tại.

Mua? Cả một Nhậm gia to lớn cũng chỉ có ngũ đại trưởng lão và gia chủ là có giới nhẫn, điều đó cũng đã nói rõ giới nhẫn đắc đỏ, quý hiếm như thế nào.

Vô Thường không đủ tiền mua. Thế nên để sở hữu được nó, hắn chỉ có thể ăn trộm. Và lần trộm đầu tiên trên một xác chết của hắn đã thất bại.

“Hửm?!”

“Cảm giác này là… bị người nhìn!”

Vô Thường đang chuẩn bị làm hành động tiếp theo thì Linh Thể rất nhạy bén của hắn bỗng phát hiện một ánh mắt đang ẩn nấp ở đâu đó quan sát hắn, khiến hắn nhíu mày nặng trong lòng, còn bên ngoài vẫn làm bộ như không biết để đánh lạc hướng kẻ theo dõi kia.

“Góc cảm nhận này là từ trên cao, chắc chắn là một cao nhân biết phi hành, ngự khí trên không trung. Đẳng cấp cường giả để thực hiện điều này thì phải là Tông cảnh trở lên mới làm được”.

Vô Thường móc con dao bén được hắn dắt ở thắt lưng ra, từ từ, chậm rãi hướng đến cổ của Bát Hải.

“Linh Nhân cảnh, Linh Sư cảnh, Tông cảnh, Tướng cảnh, Tôn cảnh. Một cường giả mạnh vô số lần Linh Sư cảnh như Tông cảnh, Tướng cảnh, Tôn cảnh tại sao lại theo dõi ta? Có thù oán với ta hoặc Nhậm gia?”

Soẹt!

Vô Thường bắt đầu cắt đầu Bát Hải để làm vật phẩm tế mộ cho mẹ con Lâm Tĩnh Hoa.

“Không. Ánh mắt này không hề có thù oán, nó dường như chỉ là quan sát”.

“Chẳng lẽ là thưởng thức tài nghệ của ta? Mà cũng có lẽ là vì tò mò Tâm Đan, tu vi của ta?

Tay Vô Thường vẫn chuyên tâm cắt đầu Bát Hải, nhưng não hắn lại đang mỉm cười.

“Nếu là vậy thì ngươi cứ nhìn đi. Nhìn cho sướng mắt vào”.

Từ đầu cho đến bây giờ, mục tiêu duy nhất của Vô Thường vẫn là muốn được thế lực lớn thu nhập, cho hắn một nơi tu luyện và chỗ dựa cực tốt.

Một cường giả có tu vi Tông cảnh trở lên đơn nhiên không rãnh hơi ngồi nhìn một tiểu tử lạ mặt, chẳng quen biết. Mà đây có thể là đang đánh giá một hạt giống, xem thử tiểu tử đó có đủ tiềm chất để được đưa về nhà dạy dỗ hay không.

Mặc dù khả năng này không cao, nhưng đối với Vô Thường thì cũng rất đáng để thử. Nếu không phải, hắn nào có mất thứ gì.

Đấu trường Phong Ba đã cho hắn cơ hội, nhưng chưa chắc Thiên Long thương hội có thể mạnh bằng thế lực của ngươi trên bầu trời kia.

Một cơ hội dù xàm lông nhát, hắn cũng không bao giờ bỏ qua.

“Bách Thú Lâm phía trước, nơi nguy hiểm trùng trùng mà ngay cả Linh Sư cảnh cũng phải kiêng dè, nó là nơi ta sẽ đến và cũng là sân khấu để ta biểu diễn dưới đôi mắt thần bí này”.

Quyết định trong lòng như vậy. Vô Thường lập tức nhanh tay hơn, mất thêm vài ba giây liền đã đưa đầu Bát Hải rời khỏi cổ.

Sau khi quấn đầu của Bát Hải bằng chính quần áo Bát Hải đang mặc, Vô Thường leo lên con ngựa đen vẫn còn đứng ở đằng kia.

– Giá!

Vô Thường quật giây cương, con ngựa lập tức rẽ phải mà chạy nhanh, hướng thẳng về mộ phần của mẹ con Lâm Tĩnh Hoa ở phía tây nam cổng Bắc của Châu Nam thành mà đến.

Tìm cơ duyên, hắn có thể dời,

Biểu diễn múa lửa, hắn cũng có thể dời.

Nhưng tế mộ bằng đầu của hung thủ đã sát hại hai sinh mệnh do hắn gián tiếp hại chết, hắn phải làm ngay lập tức.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN