Nợ ai một đoạn tình xưa
Chương 1 : Thiên Hải
Phần 1 : Lời mở đầu
Ta bó gối ngồi trong góc bếp nhìn ra ngoài trời, sau đó hỏi tỳ nữ tỷ tỷ đang đun nước ngay bên cạnh :
– Điềm Điềm, bây giờ là ngày mấy nhỉ?
Điềm Điềm tỷ tỷ quay đầu nhìn ta, hai chân mày cau lại :
– Muội hỏi ta ba mươi tư lần rồi đó. Không phải ta nói hôm nay là ngày hai mươi ba tháng mười rồi sao?
Ta bật cười một cách ngô nghê. Tỷ ấy nhìn ta khó hiểu.
Đúng rồi, còn một tuần nữa là được gặp huynh ấy rồi.
Tính theo thời gian trên Thiên Giới thì ta mới đi tới trần gian có bảy ngày, và bây giờ ta ở trần gian được bảy năm rồi.
Trên đó, ta là Bạch Liên đế cơ, tên là Vân Hoàng, có nghĩa là mây trời, thân phận là muội muội của Thiên Đế, người gặp người kính nể. Vì ham chơi nên nằng nặc đòi nhận nhiệm vụ xuống trần gian để tìm con yêu nữ Phi Phương chuyên ăn thịt người, thế mà lại phải nhập hồn vào thân xác đứa bé gái mới mười tuổi, ốm yếu.
Đứa bé đó dung mạo được xếp vào loại khả ái, đáng yêu, mỗi tội không được cung cấp đủ dinh dưỡng mà thân thể trở nên suy nhược.
Được cái làn da so với tuyết cũng đẹp hơn vài phần, ta không so đo nữa.
“Mẫu thân” ở hạ giới của ta là một phụ nữ đẹp nhưng đã sắp 40 tuổi, bà làm ở thanh lâu đã được hai mươi năm, bây giờ sức khỏe yếu đi, vị tú bà kia thấy “mẫu thân” ta hết giá trị lợi dụng liền đuổi chúng ta đi.
Khi đó bệnh của ta đang tái phát, “mẫu thân” khổ cực dắt ta đi xin tiền nơi đầu đường xó chợ.
Một lần bà dắt ta vào một quán ăn khá to xin tiền, tình cờ gặp một lão thương gia đã nhiều lần tới thanh lâu ân ái với bà, bà vứt hết tôn nghiêm chạy vào ôm chân hắn, van xin hắn cứu giúp.
Ta đứng ngoài cửa bấm đốt ngón tay. Hôm nay mệnh của bà ấy đã hết rồi, ta sắp phải mồ côi. Ta nhìn thân thể yếu ớt của bà đang quỳ trước mặt lão già kia mà xót xa.
Số kiếp tới không ai ngăn cản được.
Nếu diêm vương muốn bắt người lúc canh ba thì ai để cho ngươi sống đến canh năm?
Trước đến giờ nam nhân chỉ thấy người mới cười, đâu có ai để ý người cũ khóc chứ?
Lão già đó sai nô bộc kéo “mẫu thân” ta ném ra ngoài. Ta nhào tới đỡ lấy bà. Chỉ trách cơ thể này quá yếu ớt, cả ta và bà ngã xuống nền đất phủ đầy tuyết lạnh.
Một tên nô bộc kéo bà ra khỏi ta, đá liền mấy cái vào người bà, giở giọng khinh miệt :
– Ngươi có não không vậy? Lão gia nhà ta đời nào lại quen một con đàn bà bê bối như ngươi?
Ta bò đến cạnh bà. Nước mắt không tự chủ được rơi ra.
Trán bà vì đập xuống nền gạch đá đã chảy máu, xung quanh là một mảnh tím xanh. Đôi mắt vô thần của bà vẫn mở, bà cầm lấy bàn tay nhỏ bé của ta, nước mắt đã sớm đảo quanh tròng mắt, rưng rưng nói :
– Hài nhi ngoan, đừng khóc. Là mẫu thân không tốt… Sau này có lẽ ta không thể ở bên con nữa… xin con đừng nghĩ tới trả thù… Đừng khóc. Con hãy chạy đi. Đừng nói với ai mẫu thân của con chỉ là hạng đàn bà lầu xanh…
Người ta lúc nào cũng khinh thường nữ nhân lầu xanh, người quen biết với nữ nhân lầu xanh… cũng sẽ chịu sự khinh bỉ, phỉ nhổ. Hài nhi ngoan… Mẫu thân xin lỗi con.
Hơi thở của bà càng lúc càng dồn dập. Sau đó… một chút hơi thở cũng không còn nữa.
Ta chỉ nhớ ta gào lên một tiếng “mẫu thân”, cảm giác đau đến xé ruột, dù sao đây cũng là người thân đầu tiên ở trần gian với ta.
Ta cứ nghĩ từ giờ phút này ta sẽ không còn người thân nào nữa.
Khi ta tỉnh lại, ta đã ở một nơi rất ấm áp. Một tên nhóc có lẽ tầm mười lăm, mười sáu tuổi ngồi cạnh giường nhìn ta không chớp mắt.
Trong mấy tháng ta ở phủ Tịnh Yên, hắn đã rất tốt với ta.
Hắn là Định viễn hầu, nói cách khác là Hầu gia. Tên hắn là Thiên Hải, nghe rất có khí thế.
Hắn hỏi ta :
– Muội tên là gì?
Ta ngây ngốc lắc đầu. Mẫu thân chưa hề đặt tên cho ta.
Hắn chống cằm ngẫm nghĩ một lát rồi nói với ta :
– Muội nằm vùi trong tuyết trắng, làn da dường như còn sáng hơn tuyết, gương mặt rất đáng yêu, cứ như một nàng công chúa đang ngủ vậy. Từ nay muội có tên rồi, ta gọi muội là Liên Linh nhé.
Liên Linh là vẻ đẹp nhẹ nhàng, thuần khiết như hoa sen. Ta rất thích cái tên này.
Mấy tháng trời được hắn chăm sóc chu đáo, ta như chồi non được tưới nước, thân thể trở nên đẫy đà hơn, bây giờ chỉ còn tiểu cô nương Liên Linh xinh đẹp thôi.
Một ngày, hắn đến nhìn ta, ta nhận ra vẻ lưu luyến trong mắt hắn. Hắn đưa ta đến một nơi thanh tĩnh, nơi này cạnh một ngôi miếu nhỏ.
Ta phát hiện một ngôi mộ nằm cô độc ở đó, cỏ xung quanh được cắt xén rất tỉ mỉ, chứng tỏ thường có người lui tới quét tước, thắp hương. Sống mũi ta hơi cay cay.
Ta nhìn hắn hỏi :
– Thiên Hải, sao huynh lại tốt với ta thế?
Hắn ôn nhu ôm ta vào lòng, không trả lời ta mà chỉ nói :
– Liên Linh, ta sắp phải ra trận. Có lẽ rất lâu mới quay về gặp muội được. Muội có thể đợi ta trở về không?
Ta sửng sốt. Hắn là đang thổ lộ với ta ư?
Sau đó hắn lại nói :
– Liên Linh, đợi ta về sẽ đích thân nói với muội một chuyện quan trọng. Nếu khi đó muội chưa gả đi, ta hi vọng muội sẽ đồng ý.
Một cảm giác rất lạ len lỏi vào tim ta. Dường như đó là cảm động, cũng có thể đó là chờ mong, xao xuyến. Ta gật đầu đồng ý.
Ngày Thiên Hải đi, hắn mặc áo giáp, cưỡi bạch mã trông rất oai phong. Hắn chỉ huy cả một đội quân tiến về phía tây.
Ta đứng trên tường thành, đứng cạnh phụ mẫu hắn và biết bao người khác, ta có lẽ chỉ là vớ được cái vinh hạnh có thể lên đây mà ngắm hắn lần cuối sau khi cầu xin mẫu thân hắn gần gãy lưỡi mà thôi.
Ta mặc kệ mọi người nhìn, cất giọng hát.
“Giá y của nàng như lửa thiêu đốt tận thiên nhai.
Từ ấy tàn dương khắc vào lòng ta như vết chu sa.
Bởi vì trong ánh mắt nàng nở ra khuynh thế đào hoa.
Nhưng vì sao một chiều đào hoa rơi như mưa.
Hỏi ai có thể cho ta vay một lần nhìn lại ?
Ngược thời gian hồi tưởng lại năm tháng xa xưa.
Để thấy nàng vì ta ngân nga khúc Thượng Tà.
Để gặp lại nàng thêm lần nữa.
Tại năm xưa đã trôi xa.
Ta cười, nàng khẽ hứa nhân duyên.”
***
Ta chỉ hát một đoạn, bởi đoạn sau không đúng lắm với tình cảnh hiện tại.
Không rõ hắn có nghe thấy không, ta chỉ nhìn thấy bóng lưng cao ngạo kia khuất xa mãi, đi xa khỏi tầm mắt ta.
Giờ đây trong lòng ta lại có thêm cảm giác khác lạ.
Đó là nỗi nhớ nhung khiến ta không tự chủ được chỉ hỏi những người ở cạnh ta một câu :”Hôm nay là ngày mấy rồi?”.
Hỏi nhiều đến mức bọn họ cười ta mắc bệnh tương tư.
Nhưng chắc đúng thật. Hình như ta tương tư hắn rồi.
Ta đứng trước cửa phủ đợi hắn. Đó tỉ như một thói quen mà năm năm nay ta vẫn làm khi thiếu hắn.
Thiên Hải, cái tên này ta đã gọi biết bao lần. Gần như làm ta quên béng đi nhiệm vụ bắt yêu quái của mình.
Ta đã đợi năm năm, cuối cùng sắp đợi được hắn trở về nói chuyện quan trọng kia với ta.
Ngóng đợi từng giờ từng phút, cuối cùng cũng đến ngày đó.
Ta dậy từ sớm, vấn hàng chục kiểu tóc, chọn bộ y phục màu trắng sữa, dưới chân váy có những cánh hoa mai vàng, lúc bước đi sẽ rất giống một đóa hoa mai đang thời kỳ nở rộ. Ngồi trước gương, thoa một ít phấn hồng lên má, bôi chút son đỏ lên môi, cài độc nhất một chiếc trâm hoa lên tóc.
Ta nhìn thân thể phản chiếc trong gương đồng thầm tán thưởng.
Không biết lúc hắn nhìn thấy ta hắn có ngạc nhiên không nhỉ? Hắn có nhận ra ta không?
Nếu hắn không nhận ra ta sẽ giận hắn, đoạn tuyệt luôn ấy.
Nhưng nếu thực sự hắn quên ta, ta sẽ đau lòng lắm.
Tính tính toán toán cả buổi sáng. Tính đi tính lại cũng không tính được hắn không về nhà mà đi thẳng tới hoàng cung dự tiệc vua ban.
Ta tức đến mức suýt phát điên.
Chiều tối, mưa nhẹ, hắn vẫn chưa về. Phụ mẫu hắn đã tới dự tiệc trong cung rồi. Ta thân phận thấp hèn đương nhiên có lấy cái chết để xin đến cũng không ai đồng ý.
Ta thẫn thờ nhìn trời âm u mây mưa, tên thần tiên nào lại cho mưa vào lúc này chứ, để ta biết được sẽ cho hắn một trận.
Ta cầm ô, ôm đôi giày mới làm cho hắn đi ra cổng phủ đợi. Không biết hắn có đi vừa giày không nữa đây? Ta len lén thở dài.
Đợi đến khi tối mịt hắn vẫn chưa về. Thật muốn vào cung lôi cổ hắn về quá.
Ta ngồi xổm trước cổng, lão quản gia tốt bụng nói với ta rằng, “Có lẽ tiểu hầu gia đến khuya mới về, ngươi đợi chi cho mất công?”
Ta định bụng đi vào, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ta lại ngồi ở đấy đợi một lúc nữa. Bây giờ chắc cả người ta đã nhếch nhác thảm hại lắm rồi đây.
Rồi ta ngủ thiếp đi lúc nào cũng không biết, loáng thoáng có tiếng đám người trong phủ nói ta ham trèo cao, ảo tưởng.
Ây da, miệng lưỡi nhân gian thật khó lường quá.
Ngày ngày đợi chờ hắn, cũng thật khó để có một giấc ngủ êm đềm.
Rất nhanh ta đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Ta mơ thấy ngày ấy hắn đem ta về phủ.
Hắn nói từ giờ sẽ dùng cả một đời bảo vệ ta.
Cuối cùng lại thấy hắn đứng trước mặt, sau lưng là một rừng hoa, mấy tia nắng chiều nhàn nhạt chiếu qua tóc, đôi môi mỏng khiêu gợi nâng lên, một giọng nói ấm áp, trầm thấp phát ra :
“Liên Linh, nàng… sẽ đợi ta về chứ?”
Khóe môi ta nở một nụ cười thật đẹp.
“Ta đợi huynh bình an trở về.”
– Thiên Tình –
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!