Cô Ngốc, Cởi Áo Ra
Chương 5 + 6 + 7 + 8
“Xem cô chạy đâu!” Mẹ Quý vừa xắn tay áo vừa hùng hổ đi tới chỗ Trần An An, “Hôm nay tôi không cho cô biết tay, thì thực xin lỗi chính mình đã tới đây!”
Trần An An lui vào góc tường khổ không nói nổi, tưởng rằng có thể ở chỗ này qua đêm nay, không ngờ lại xảy ra loại sự tình này.
Vốn cô cũng có chút hối hận khi ở đây, nghĩ ngày mai mình sẽ nhanh chóng dọn ra ngoài, giờ bị náo loạn như vậy, trong lòng càng cảm thấy mình không phải, càng hối hận vì quyết định lúc trước.
Mắt thấy mẹ Quý đã sắp đi tới trước mặt mình, Trần An An nuốt nước miếng một cái, cũng không để ý gì nữa, bằng bất cứ giá nào nói ra, “Chị Quý, tôi là An An! Trần An An!”
Mẹ Quý liền dừng bước một chút, người bên cạnh nhanh tay nhanh mắt mở đèn, trước mắt bật sáng bừng chói mắt.
Mẹ Quý khiếp sợ mở to mắt nhìn Trần An An ở đối diện, nhất thời ngây ngốc tại chỗ.
“thật sự là ngại quá.” Trần An An bất an ngồi trên sô pha, xấu hổ đến nỗi mười ngón chân trắng noãn cũng đều co lại một chỗ, “Là như vậy…… tôi, tôi không phải hồ ly tinh.”
Mẹ Quý uống một hơi hết cả cốc nước lạnh lớn, vỗ mạnh lên đùi, “Đây là chuyện gì! Tôi nghe người làm trong nhà nói, tiểu Thành dẫn một cô gái đến phòng trọ, cho nên mới……”
Mẹ Quý thở dài, nhìn thoáng qua Trần An An đang rụt đầu vào bả vai, “cô giáo Trần, cô đừng tức giận nhé, đều là hiểu lầm thôi!”
Chị không đọc nhiều sách, hai mươi tuổi đã theo ba của Quý Cửu Thành đến thành phố lập nghiệp, may mà hai người đều có đầu óc buôn bán, công ty cũng không ngừng phát triển, từ đó trở thành điển hình thương nhân thành công.
Nhưng chị vẫn hâm mộ những người đọc sách, cảm thấy bọn họ trên người họ có một khí chất thư hương, dù có bao nhiêu tiền cũng không thể sánh bằng.
Lúc Quý Cửu Thành còn nhỏ, rất nhiều người khuyên chị nên cho con đi học nước ngoài, nhưng chị lại một mực cự tuyệt. Sau khi tốt nghiệp đại học đi cũng không muộn, cho con đi học một trường đại học tốt nhất trong nước, thỏa mãn giấc mơ đại học nhiều năm của chị.
Sở dĩ lúc trước mời Trần An An đến làm gia sư, quan trọng nhất vẫn là coi trọng bằng cấp của cô.
Cũng may Trần An An không làm cho chị thất vọng, tuy rằng cô gái nhỏ này có chút ngu ngơ, nhưng mà đơn thuần đáng yêu, ở trong cái xã hội tạp nham này muốn tìm quả là khó.
Cho nên vấn đề tiền lương cũng chưa bao giờ khắt khe với Trần An An.
Trần An An liên tục lắc đầu, “Tôi không tức giận, tôi mới cảm thấy thật không phải, không công ở trong phòng Cửu Thành, chị yên tâm, ngày mai tôi sẽ chuyển đi ngay!”
Mẹ Quý đã lăn lộn ở trên thương trường nhiều năm như vậy, sự đồng cảm đã sớm không còn, nhưng giờ nhìn bộ dạng của Trần An An, kìm lòng không được nhớ tới thời điểm mình vừa tới thành phố A, bất lực lại hoang mang.
“Ý tôi không phải thế, nơi này dù sao cũng để không, cô ở vài ngày cũng không thành vấn đề.” Chị đứng lên cầm lấy túi xách, “Tiểu Thành vẫn cần cô quan tâm.”
Trần An An liên tục gật đầu, “Chị yên tâm, thành tích hiện tại của Cửu Thành đã khá tốt rồi, cứ duy trì điều này thì không thành vấn đề.”
Mẹ Quý nghe vậy trên mặt nhất thời lộ ra sự vui mừng, “cô xem tôi này, chưa hỏi rõ ràng đã tới rồi, kết quả lại gây ầm ĩ như vậy. Thôi, tôi đi đây, cô ngủ ngon.”
Trần An An cũng đứng lên đi theo, tiễn mẹ Quý tới cửa, “Chị đi thong thả.”
Mẹ Quý gật gật đầu, dẫn một đám chị em đi. đi được vài bước bỗng nhiên quay đầu lại, “An An, cô và tiểu Thành…… đang yêu nhau à?”
“A, không có!” Bị bất thình lình Trần An An như là phải bỏng, sợ hãi kêu ra tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, “Chúng tôi không có gì cả.”
Mẹ Quý thản nhiên cười, “Vậy là tốt rồi.” Tuy rằng mình rất thích cô gái này, nhưng nếu làm bạn gái, cô vẫn không đủ tư cách.
Trong tương lai tiểu Thành nhất định phải tiếp quản việc làm ăn trong nhà, vợ của hắn phải có khả năng trợ giúp hắn trong công việc, tuy rằng tính cách Trần An An rất đáng yêu, nhưng rõ ràng lại không phù hợp.
Sau một hồi náo loạn như vậy, Trần An An không còn buồn ngủ nữa, dứt khoát đứng lên mở máy tính tiếp tục xem thông tin phòng cho thuê.
Mặc dù cô hơi ngu ngơ, nhưng cũng không ngốc, câu nói cuối cùng của mẹ Quý cô vẫn hiểu được. Dù rằng là vẻ mặt ôn hoà hỏi chuyện, nhưng trên thực tế cũng là cảnh cáo. Cảnh cáo cô không được có ý tưởng không an phận gì với Quý Cửu Thành.
Tiểu tử Quý Cửu Thành kia mới bao nhiêu tuổi! Trần An An căm giận nhấn nhấn chuột, đúng là tiểu quỷ mà!
Buổi sáng hôm sau, Trần An An vác hai mắt thâm đen thức dậy, cô chuẩn bị đi xem hai phòng, mặc dù cách công ty khá xa, nhưng giá cũng không chênh lệch lắm so với phòng cũ, cùng lắm thì buổi sáng cô dậy sớm hơn một giờ.
Xem ra buổi chiều phải xin nghỉ, thuận tiện đi bệnh viện thay băng thuốc. Cũng không biết hôm qua bị Quý Cửu Thành kéo như vậy vết mổ có bị nứt ra không.
Nhanh chóng đến giờ nghỉ trưa, Trần An An thấp thỏm đi theo quản lý xin phép, quản lý biết tình trạng của cô, đối với việc gần đây cô thường xuyên xin nghỉ cũng không nói gì, vui vẻ đồng ý cho cô trực tiếp đi bộ phận nhân sự xin nghỉ .
Trần An An được nghỉ, ngay cả cơm trưa cũng không ăn liền chạy đến bệnh viện, không biết lúc này bác sĩ đã tan tầm chưa, cô phải tranh thủ thời gian mới được.
Đến khoa nhũ tuyến, Trần An An vẫn còn có chút để ý chuyện ngày đó, không dám trực tiếp đi vào, đành phải dựa vào khe cửa nhìn vào bên trong.
Ai biết mắt quét một vòng, chỉ nhìn thấy một người đàn ông trung niên! Ngay cả bóng dáng Diệp Lương Nhất cũng không thấy!
Bác sĩ Diệp không ở đây? Trần An An cào cào tóc tựa vào tường hành lang. Bác sĩ Diệp nói phải tìm hắn thay băng thuốc, nhưng hiện tại hắn không có đây, cô nên làm cái gì bây giờ?
Diệp Lương Nhất cởi áo blu đang định đi ra ngoài ăn cơm, đẩy cửa ra liền thấy Trần An An đang dựa trên hành lang, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn nhăn thành một chỗ.
thật xấu xí, nhưng mà nhìn lại thấy vui vui. Trong lòng Diệp Lương Nhất hừ một tiếng, lại nghĩ tới một màn xấu hổ ở phòng họp ngày đó.
Ánh mắt lóe lóe, đi nhanh đến trước mặt Trần An An, “Qua đây, thay băng thuốc!”
Trần An An đi theo sau Diệp Lương Nhất vào phòng phó chủ nhiệm.
“Bác sĩ Diệp, không phải đi phòng phẫu thuật sao?” Trong lòng Trần An An kỳ quái, sao lần này lại đổi thành phòng phó chủ nhiệm? Thần kinh cô luôn căng thẳng, bởi vậy cũng không nhìn thấy, chữ đơn giản đính trước ngực Diệp Lương Nhất: Diệp Lương Nhất, đã đổi thành bác sĩ phó chủ nhiệm: Diệp Lương Nhất.
“Cởi áo ra, lên giường nằm, quay đầu về hướng đông!” Diệp Lương Nhất không để ý tới vấn đề của Trần An An, vừa mở tủ khử trùng phòng phẫu thuật, vừa ra lệnh cho Trần An An.
Lần này Trần An An đã có kinh nghiệm, không dám thắc mắc, nhanh nhẹn cởi toàn bộ áo trên người, im lặng ngồi trên giường chờ Diệp Lương Nhất.
Diệp Lương Nhất tìm được băng thuốc, quay đầu liền thấy Trần An An nửa người trần trụi ngoan ngoãn ngồi ở kia, giống như còn có chút ngượng ngùng, cánh tay phải che đậy bộ ngực non mềm, thấy hắn nhìn qua, lập tức thu hồi ánh mắt, chột dạ không dám nhìn hắn.
Trong lòng Diệp Lương Nhất vui vẻ, cúi người xuống tựa tiếu phi tiếu nhìn cô, “Sao cô lại cởi hết?”
“A?” Trần An An ngây ngốc không rõ tình huống ra sao, “không phải anh muốn tôi cởi sao?”
“Chỉ cần cởi áo khoác, còn lại ……” Diệp Lương Nhất làm động tác vén áo lên rồi tiếp tục nói: “Chỉ cần như vậy là được.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần An An trong nháy mắt đỏ bừng, “A, a, tôi…… tôi, tôi không biết.” cô vội vàng từ trên giường bật dậy, tay chân luống cuống lấy quần áo, lại đã quên Diệp Lương Nhất đứng ngay đối diện cô, với thị giác của hắn, ngay cả độ cong rung động trước ngực cô đều có thể xem không sót một chút nào.
Diệp Lương Nhất hơi quay mặt sang chỗ khác, tay nắm lại đặt trên môi ho hai tiếng, “Khụ khụ, được rồi, nếu đã cởi, đừng mặc lại, để tránh đụng đến vết thương.”
Thay băng thuốc chỉ mất vài phút, Trần An An thật may mắn, vết mổ không bị toác ra. Diệp Lương Nhất cẩn thận ghim băng bốn phía, đứng thẳng thắt lưng nói: “Xong rồi, ba ngày lại đến bệnh viện một lần là được.”
“Vâng.” Trần An An ngượng ngùng mở to mắt, đưa tay qua với áo lông khoác lên người, cô không dám mặc áo ngực nữa, bị kéo một chút như vậy đã làm cô kinh hồn bạt vía, mặc áo ngực đè lên chẳng phải là họa vô đơn chí sao.
không ngờ áo lông còn chưa mặc vào Diệp Lương Nhất đã bước đến, đưa tay cầm lấy áo ngực của cô, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Mang áo ngực vào để cố định!”
“A, được, được.” Trần An An cầm lấy áo ngực màu tím nhạt của mình mặc qua quýt, rất xấu hổ, tuy người này là bác sĩ, nhưng là cũng là đàn ông đấy, lại để đàn ông đưa áo ngực cho mình……
Trần An An dối lòng như vậy, thế nhưng đã quên mình vừa mới phẫu thuật không lâu, thiếu chút nữa là đụng phải vết thương, may mắn tay mắt Diệp Lương Nhất lanh lẹ ngăn trở động tác của cô.
“không nên cử động mạnh! Trong vòng một tháng tay trái không được cầm vật nặng!” nói xong hắn cúi người xuống đỡ lấy ngực trái Trần An An, thật cẩn thận cài lại móc áo ngực cho cô.
Thân mình Trần An An cứng ngắc, một cử động nhỏ cũng không dám, lần đầu tiên cô cùng đàn ông thân mật như vậy, bác sĩ cách cô rất gần, thậm chí cô có thể ngửi được mùi dầu gội nhẹ nhàng khoan khoái trên đầu hắn.
Trần An An thẹn thùng, hai tay cũng không biết để đâu. Trong phòng hệ thống sưởi ấm mở rất vừa, cởi áo ngồi ở trên giường cũng không thấy lạnh. Thắt lưng Trần An An cứ cứng đơ như vậy, nơi nào đó tùy ý để Diệp Lương Nhất đùa nghịch, cả người đã sắp hồng rực.
“Trần An An?” Diệp Lương Nhất nhớ rõ trên bản đăng ký của cô viết tên này.
“A, Diệp, bác sĩ Diệp.” Bra đã được Diệp Lương Nhất cài, Trần An An vừa định đưa tay lấy quần áo, Diệp Lương Nhất lại trước một bước cầm quần áo đặt dưới tay, “Hôm đó cô cố ý ?”
“Cái gì?” Trần An An không hiểu lời nói của hắn, ngẩng đầu mở to đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn hắn, lông mi thật dài không tự chủ run run.
“Quên đi, ” Diệp Lương Nhất đỡ trán, thả lỏng bàn tay đang đè quần áo của cô ra, “Nhìn cô cũng không có đầu óc ấy, mặc……”
Hai chữ quần áo còn chưa nói hết, cửa phòng làm việc bỗng nhiên bị phịch một tiếng đẩy ra.
Diệp Lương Nhất biến sắc, lập tức đem Trần An An ôm vào trong lòng minh.
Hắn đưa lưng về phía cửa, cho nên không biết vào là nam hay là nữ, nhưng vẫn nghiêm túc bảo vệ quyền lợi cơ bản của bệnh nhân.
“đi ra ngoài!”
không có nghe thấy tiếng đóng cửa như dự định, Diệp Lương Nhất đưa tay đem áo lông khoác lên người Trần An An, đang định quay đầu nhìn xem người nào to gan xông vào như vậy.
Đột nhiên nghe thấy một tiếng thét chói tai, “Con trai! Đây là con dâu đúng không? Rốt cuộc con cũng yêu rồi! Mau! Đừng che che giấu giấu, để mẹ nhìn một cái! Chỉ nhìn một cái thôi! Chậc chậc, thật sốt ruột ! Ai u, con dâu của mẹ!”
Trần An An nắm lấy góc áo, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trung niên, lại nhìn Diệp Lương Nhất, thấy mặt Diệp Lương Nhất đột nhiên đen sì lại, mặt nạ lạnh như băng mơ hồ có xu hướng nứt ra.
————
“Mặc áo vào!” Diệp Lương Nhất đem áo lông nhét vào tay Trần An An, quay đầu nhìn mẹ mình, “Mẹ đến có việc gì vậy?”
Mẹ Diệp quơ quơ cặp lồng giữ ấm trong tay, “Mang cơm trưa cho con.” Nhưng mắt lại nhìn Trần An An chằm chằm không chớp, dường như sợ cô chạy mất vậy.
Trần An An mặc áo lông vào, thấy trong phòng không khí quỷ dị, áo lông cũng không kịp thắt, định rời đi ngay.
Nhưng mà vừa mới đi được vài bước đã bị mẹ Diệp cản lại, Diệp phu nhân ung dung cười, vẻ mặt rất là thân thiết, “Chậc chậc, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại này có thể bấm ra nước luôn, ánh mắt cũng thật linh động! không tồi, thật không tồi!”
Trần An An quẫn bách, đưa tay gạt gạt tóc, “Cái đó, bác à, cháu đến khám bệnh, không có quan hệ gì với bác sĩ Diệp cả.”
Diệp phu nhân lại giống như không nghe thấy lời cô nói, đem cặp lồng giữ ấm đặt trên bàn Diệp Lương Nhất, trực tiếp kéo tay Trần An An tới gần, “Con ngoan, nói cho mẹ biết, con tên là gì? Nhà ở đâu? đang làm chỗ nào? Ba mẹ con đâu? Có khỏe không?”
“Được rồi!” Diệp Lương Nhất một tay túm lấy Trần An An từ tay mẹ mình kéo ra, “cô ấy chỉ là bệnh nhân thôi.”
Diệp phu nhân che miệng cười, “Nhìn ăn ý chưa kìa, nói chuyện cũng thật giống nhau.”
Gân xanh trên thái dương Diệp Lương Nhất chịu không nổi giật giật vài cái, nhìn thoáng qua Trần An An đang xấu hổ nhìn hắn, “cô ấy đến làm phẫu thuật khối u tuyến sữa, mẹ để người ta về đi.”
Hắn biết mẹ hắn muốn hắn kết hôn đến điên rồi, nhưng tùy tiện nhận một cô gái làm con dâu, thật sự là……
Trần An An vội vàng ở một bên phụ họa, “Đúng vậy, bác, cháu chỉ là bệnh nhân thôi.”
“Giải thích chính là che dấu.” Lỗ tai Diệp phu nhân lựa chọn loại bỏ, “Lương Nhất cái gì cũng tốt, chỉ là hơi lạnh lùng, con đừng để ý.” Bà nhìn Diệp Lương Nhất chớp chớp mắt, “Nhưng mà từ khi gặp con thì núi băng liền biến núi lửa, thậm chí còn ở văn phòng nhịn không được….”
“Mẹ…..”
“Bác, cháu đúng là bệnh nhân mà!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần An An xấu hổ đỏ bừng, đôi con mắt trong suốt linh động mở to nhìn mẹ Diệp, cắn răng, trực tiếp vén áo lông lên. Kéo áo ngực trái xuống, chỉ vào vết thương trên ngực mình nói: “không tin bác xem đi!”
Mẹ Diệp và Diệp Lương Nhất không hề nghĩ tới Trần An An thế nhưng trực tiếp xốc áo lên, Diệp Lương Nhất nghiêng đầu sang chỗ khác, trên khuôn mặt luôn luôn lạnh như băng lại xuất hiện chút ngượng ngùng hiếm thấy, mắt rủ xuống hướng Trần An An thấp giọng nói: “Kéo áo xuống!”
thật ra Trần An An không nghĩ nhiều lắm, trong lòng cô Diệp Lương Nhất là bác sĩ, hắn làm phẫu thuật cho cô, lại thay băng đổi thuốc, tuy rằng lúc ấy cô rất thẹn thùng, nhưng lúc này bỗng nhiên thấy cũng chẳng có gì.
Dù sao hắn cũng đã nhìn rồi, nhìn chút nữa cũng không sao cả.
Diệp phu nhân đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền mừng rỡ hoan hỉ lan tràn trên mặt, “Đừng nói nữa, mẹ biết hết rồi.”
Bà cười gần như toe toét, “Lương Nhất chưa bao giờ làm loại kỹ thuật nhỏ bé như phẫu thuật khối u tuyến sữa này, nhưng giờ lại làm trong chính phòng mình, không ngờ lần này nó lại cho con ngoại lệ.”
nói xong, bà nhìn sang sắc mặt càng ngày đen của Diệp Lương Nhất, nháy nháy mắt, dùng bả vai đẩy hắn, nói nhỏ: “Con trai, con thừa nhận đi!”
“Bác à, cháu và bác sĩ Diệp thật sự không có quan hệ gì hết.” Trần An An cảm thấy đau đầu không thôi, sao một bệnh nhỏ mà sinh ra lắm chuyện như vậy! cô vội vàng quay đầu sang Diệp Lương Nhất nháy mắt, muốn Diệp Lương Nhất cùng cô giải thích.
không ngờ Diệp Lương Nhất lại dời mắt, không nhìn cô!
“Được rồi!” hắn đẩy đẩy gọng kính trên mũi, trong mắt cực nhanh xuất hiện một tia sáng, “Ăn cơm trước rồi nói sau.”
Vì thế, Trần An An liền lơ ngơ ở trong phòng Diệp Lương Nhất ăn cơm.
Trong lúc ăn cơm trưa, cô phải chịu đựng vô số lần Diệp phu nhân nhiệt tình gắp thức ăn, còn có đủ loại thắc mắc.
Trần An An vốn ngốc, làm sao đấu lại Diệp phu nhân đã thành tinh, cuối cùng chẳng những bị người ta nắm hết các loại tình huống trong nhà, thậm chí ngay cả số điện thoại cũng nằm trong di động Diệp phu nhân.
Thật sự quá hoang đường, thẳng đến khi Diệp phu nhân đi rồi Trần An An cũng chưa lấy lại tinh thần.
Cô đã giải thích rất rõ ràng, cô và bác sĩ Diệp không có quan hệ gì, vì sao Diệp phu nhân không nghe?
Còn bác sĩ Diệp, sao cuối cùng hắn cũng không giải thích? Trong đầu Trần An An rối bời, lần đầu tiên cảm thấy chỉ số thông minh của mình không đủ dùng.
Diệp Lương Nhất tiễn mẹ trở về, đẩy cửa liền thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần An An đang lúi húi dọn bàn.
Cặp lồng ăn xong chồng lên gọn gàng, bàn cũng lau sạch sẽ.
Diệp Lương Nhất nhướn mày, nhìn không ra, còn rất đảm đang.
“Bác sĩ Diệp, làm sao bây giờ ?” Trần An An buông khăn lau, ngẩng đầu nhìn Diệp Lương Nhất đối diện, “Mẹ anh hiểu lầm, tôi đã nói rõ ràng, nhưng sao bà vẫn không tin!”
Lời của cô làm cho Diệp Lương Nhất nháy mắt nghĩ đến một màn cô xốc áo lông lên mà không chớp mắt, bra màu tím nhạt, bộ ngực trắng như tuyết vểnh lên……
Lúc phẫu thuật không chú ý, cho nên không phát hiện, cô gái kia thoạt nhìn gầy gầy, trên thực tế lại rất đầy đặn.
Diệp Lương Nhất đi đến trước mặt Trần An An, nhìn lướt qua bộ dáng bất an của cô, “Đưa tôi số điện thoại.”
Trần An An sửng sốt, “A?”
“Có khả năng mẹ tôi sẽ gọi điện cho cô.”
“A, làm sao bây giờ, tôi……”
“Đưa số điện thoại cho tôi.” Diệp Lương Nhất lặp lại một lần, “Đến lúc đó tôi sẽ giải quyết.”
“À, ” Trần An An ngẫm nghĩ, một mình mình khẳng định không đối phó được, liền ngoan ngoãn đọc số điện thoại của mình, cuối cùng bỏ thêm một câu, “Tôi tên là Trần An An.”
“Tôi biết.” Diệp Lương Nhất nhấn phím gọi vào máy Trần An An, chỉ chỉ bảng tên trước ngực mình, “Diệp Lương Nhất.”
Buổi chiều Trần An An ở trong phòng mà vẫn không yên, thần kinh căng thẳng chốc lát lại xem di động một lần, sợ Diệp phu nhân gọi tới.
Cũng may điện thoại không vang lên, đến tối Trần An An mới miễn cưỡng nhẹ nhõm thở phào một hơi.
Cô thuê một phòng ở phía tây, khá xa, nơi này thực vắng vẻ, phóng mắt nhìn xa ngoài những kiến trúc xây dựng đã lâu thì chẳng có gì cả. Ngay cả ăn một bữa cơm cũng phải ngồi xe buýt mất hai mươi phút.
Nhưng mà tiền thuê nhà lại vừa phải, bằng giá phòng trước đây cô ở.
Chủ cho thuê nhà cũng không tệ lắm, lúc rời đi còn dặn cô buổi tối không nên đi lại lung tung. Trị an nơi này không tốt lắm, một cô gái buổi tối đi ra ngoài có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Trần An An cảm kích đáp lại, cho dù chủ nhà không nói thì buổi tối cô cũng không ra ngoài, thứ nhất là vì cô không có chỗ nào để đi, thứ hai, nơi này cách công ty ba giờ đi xe, buổi tối cô phải đi ngủ sớm một chút.
Chịu đựng chút đi, có chỗ ở là tốt rồi. Ban đêm Trần An An nằm trong chăn run cầm cập tự nhủ. Hệ thống sưởi ấm nơi này không mạnh, nhiệt độ chỉ vừa phải, căn bản không đủ để làm cho phòng ấm lên.
Trần An An vốn là thể hàn, lúc này tay chân lại lạnh lẽo. Trong nháy mắt, thậm chí cô còn muốn bật khóc.
Lúc còn ở nhà, mùa đông là sướng nhất. Ba cô luôn đem lò sưởi đốt lên thật nóng, chờ cô tan học về, liền đem cái bàn đặt gần lò sưởi, bưng đồ ăn lên, hai cha con vui vẻ cùng nhau ăn cơm.
Mà nay mình ở đây, nhưng không có ai bên cạnh, thật cô đơn.
Nhưng dù khó khăn thế nào cũng phải kiên trì, ba cô bị bệnh, cô phải tiết kiệm tiền để ông an tâm chữa bệnh.
Từ nhỏ cô đã chỉ có ba, bất luận thế nào cũng không thể để ông rời bỏ cô được!
Lúc đi làm là giờ cao điểm, trên đường xe kẹt cứng, cho dù buổi sáng Trần An An dậy lúc năm giờ, vẫn suýt chút nữa là muộn.
Lý Duyệt Nhiên biết cô chuyển phòng đến ngoại thành tây thì lắp bắp kinh hãi. Khu ngoại thành tây là nơi rất phức tạp của thành phố A, tốt xấu lẫn lộn, đi bộ trên đường cũng có thể đổ máu, huống chi là ở lâu dài.
Cô cố sức khuyên bảo Trần An An chuyển khỏi đó, phòng ở cả đống, vì sao nhất định phải ở ngoại thành tây, cho dù là trong nhà khó khăn, hiện tại tiền lương của Trần An An cũng khá cao, không đến mức ngay cả một phòng tốt cũng không thuê nổi.
Trần An An cũng biết ngoại thành tây nguy hiểm, nhưng trước mắt cũng chỉ có thể như vậy. cô đã thanh toán tiền thuê nhà một tháng, trước tiên cứ ở đó một tháng đã, trong lúc đó từ từ tìm phòng tiếp.
Lý Duyệt Nhiên biết Trần An An ngang bướng, cô cũng không có biện pháp, chỉ có thể nhắc nhở cô phải luôn mở điện thoại, có chuyện gì thì gọi ngay cho cô.
Trần An An gật đầu đồng ý, trong nháy mắt bắt gặp vẻ mặt Lý Duyệt Nhiên xuân tình nhộn nhạo ẩn hiện chút phiền muộn, thì biết Đường Niên lại đi rồi.
Lý Duyệt Nhiên và Đường Niên là yêu xa, Đường Niên bận công tác, một tháng gặp nhau một lần đã là xa xỉ. May mắn tình cảm bọn họ rất tốt, như vậy trái lại càng thêm thân mật.
Trần An An nghe nói Đường Niên sắp chuyển đến thành phố A. Bản thân cô còn biết bao áp lực, chẳng có thời gian yêu đương, nên cũng thật tình chúc phúc cho bạn tốt.
“Cậu và Đường Niên khi nào thì kết hôn? Tớ sẽ làm phù dâu cho hai người!” Trần An An tự đề cử mình.
Lý Duyệt Nhiên bị cô chọc cười, “Sớm như vậy đã muốn làm phù dâu, cậu nhanh nhanh đem người yêu về nhà đi đã!”
Trần An An bĩu môi, “Quên đi, chẳng có ai thích.” Lý Duyệt Nhiên nhìn bộ dáng vô tâm vô phế kia, hận không thể tìm cái gì để gõ lên đầu cô!
Thời đại học cũng có rất nhiều nam sinh theo đuổi Trần An An, học trưởng học đệ, nhưng mà người này lại không để tâm! Người ta đã nhét vé xem phim vào trong tay, cô còn trì độn không hiểu.
nói là bạn bè đi xem phim mà thôi! Lúc ấy trong phòng ký túc xá các cô có bốn người, ba người đều đã yêu, cũng chỉ có cô, cả ngày ôm sách nhốt mình trong thư viện, đối với đủ loại nam sinh người trước người sau coi như không thấy.
Lâu ngày, những người đó thấy Trần An An chỉ ngồi chỗ này nghiêm túc như tượng đá, cũng dần dần từ bỏ.
Bởi vậy, đến lúc tốt nghiệp đại học, sau đó đi làm hai năm, Trần An An ngay cả nắm tay đàn ông cũng chưa từng!
Lý Duyệt Nhiên nhìn thoáng qua Trần An An đang dùng một tay gõ máy tính, trong lòng thở dài, không biết đến khi nào thì cô ngốc đó mới thông suốt.
Lúc tan tầm, Trần An An và Lý Duyệt đi thẳng đến trạm xe buýt, Lý Duyệt Nhiên ở khu đông, mà cô ở khu tây, hoàn toàn ngược đường, không thể đi chung một chuyến.
Gần đây thành phố A đang xây dựng tàu điện ngầm, rất nhiều đoạn đường phải phá hỏng. Trần An An ngồi xe buýt cũng không tránh khỏi phải đi đường vòng.
Giờ tan tầm vốn đã khó đi, giờ càng thêm chật như nêm cối.
Tài xế là một người trẻ tuổi, dọc theo đường đi miệng không ngừng chửi tục, muốn ngay tức khắc về đến điểm cuối, mà phía trước lại kẹt xe, tài xế thấy thế cũng không đi lên, trực tiếp quẹo vào một đường nhỏ, dù sao hành khách còn lại đều về trạm cuối.
không ngờ cách này lại nhanh chóng ra được đường rẽ, tài xế thấy đường nhỏ vắng vẻ, trên cơ bản là không có người, bởi vậy tốc độ xe cũng nhanh một chút, ai ngờ đang tăng tốc, bỗng nhiên từ một chỗ quẹo một chiếc xe khách lao ra.
Tài xế dồn sức xoay tay lái, đạp mạnh phanh chân, nhưng cũng không kịp nữa. Chỉ nghe rầm một tiếng, hai chiếc xe liền đâm sầm vào nhau.
————-
Gần cuối năm, công ty vô cùng nhiều việc, mấy ngày nay đầu óc Trần An An rối tinh rối mù, chẳng những tất cả các thiết kế trong năm đều phải hoàn thành, một loạt cần được xác nhận, mà còn phải nhận nhiệm vụ mới.
Mỗi ngày cô đều tăng ca đến mờ cả mắt, vừa xong việc liền chạy thục mạng đến trạm xe buýt, sợ không kịp.
Về đến nhà thì ăn một chút gì đó đơn giản, rồi tắm rửa, xong liền ngã vật lên giường, ngủ li bì, ngay cả rét lạnh cũng không cảm giác được.
Năm giờ sáng trời còn mờ sương thì đã mơ màng rời giường, dùng nước lạnh rửa mặt mới miễn cưỡng tỉnh táo lại, ăn chút cháo rồi bắt chuyến xe buýt đầu tiên đi làm. Đến chỗ giáp ranh Tứ Hoàn và Tam Hoàn thì chuyển sang một tuyến khác, lúc này mới có thể đi thẳng đến công ty.
Cuộc sống nhịp nhàng liên tục giống như tiếng trống trận càng đánh càng nhanh, không chấp nhận được một chút phân tâm.
Trần An An giống như con quay, một chốc chuyển tới nơi này, một chốc lại chuyển tới nơi khác. Thiếu chút nữa thì quên chuyện đi thay thuốc.
Vẫn là Diệp Lương Nhất gọi điện thoại tới, lúc này cô mới vội vã chạy đến bệnh viện.
Cái gọi là trước lạ sau quen, lần này Trần An An gần như là mặt không đổi sắc, ngay trước mặt Diệp Lương Nhất đang nhìn chăm chú vén áo lên.
Vừa thay thuốc vừa cùng Diệp Lương Nhất nói chuyện phiếm, ghé vào lỗ tai hắn nhấn mạnh, buổi tối thứ bảy nhất định phải giải thích rõ ràng với mẹ hắn.
Diệp Lương Nhất cũng không đáp lời cô, mặc cho cô ở bên tai mình nói liên miên cằn nhằn không ngừng, nhìn cô lúc thì lo lắng, lúc thì khẩn trương, cảm thấy hết sức thú vị.
Thay băng thuốc xong, Trần An An sửa sang lại quần áo, lại cứ ở trong phòng Diệp Lương Nhất chần chừ không đi ra.
Diệp Lương Nhất chú ý tới động tác nhỏ của cô, cũng không vạch trần, vừa xem tài liệu, vừa liếc mắt nhìn cô, chờ cô mở miệng.
Trần An An do dự mãi, vẫn là nhịn không được đi tới bên cạnh Diệp Lương Nhất, “Bác sĩ Diệp, thật ra không cần chờ đến tối thứ bảy.”
Diệp Lương Nhất ngẩng đầu nhìn cô.
“Anh xem, ” Trần An An đem bên cạnh kéo lại, ngồi đối mặt với Diệp Lương Nhất, “hiện tại anh có thể nói với mẹ anh, chỉ cần anh giải thích rõ ràng, tôi sẽ không cần đi!”
Đầu cô phản ứng có chút chậm, hiện tại mới nghĩ đến thật ra đây là chuyện rất đơn giản, nếu khi Diệp Lương Nhất về nhà, thuận tiện cùng mẹ mình giải thích một chút, kỳ thật bọn họ quan hệ gì cũng không có, như vậy thứ bảy cô sẽ không phải đi gặp Diệp phu nhân.
Tuy rằng điều kiện của Diệp Lương Nhất thực mê người, cơm tối cô không cần bỏ tiền. Nhưng mà vô duyên vô cớ bị hiểu lầm là bạn gái người khác, còn theo người ta đi gặp cha mẹ gì đó, thật sự là rất không bình thường.
Diệp Lương Nhất xoay mặt nhìn Trần An An, tuy rằng trên mặt lạnh như băng không có một chút biểu tình nào, lại đặc biệt tuấn tú.
Bác sĩ Diệp lớn lên thật xuất sắc. Trần An An chớp chớp mắt, mong chờ nhìn Diệp Lương Nhất, “Bác sĩ Diệp, anh thấy thế nào?”
Diệp Lương Nhất nhìn chằm chằm cô vài giây xong mới lạnh lùng mở miệng: “cô đã có bạn trai?”
“Chưa có, nhưng mà……”
“Tối thứ bảy không có thời gian?”
“Có, nhưng mà……”
“Có tiền ăn bánh ngọt không?”
“không có……” Trần An An uể oải cúi đầu, bác sĩ Diệp cứ vạch trần điểm yếu của cô để làm gì vậy!
“Vậy được rồi.” Diệp Lương Nhất đẩy gọng kính, “Tối thứ bảy tôi sẽ đến đón cô. hiện tại……”
Hắn từ trên ghế đứng lên, áo blu không nhiễm một hạt bụi, càng tăng thêm vẻ lạnh như băng vô tình, “Tôi phải làm việc, cô ra ngoài đi!”
Sao có thể như vậy! Trong lòng Trần An An đem Diệp Lương Nhất mắng hàng trăm lần, rõ ràng chỉ là một câu nói, sao hắn cứ không giải thích!
Còn có Diệp phu nhân, cô đã nói rất rõ ràng, cô chỉ là bệnh nhân mà thôi, vết mổ cũng đã cho bà xem, mà bà vẫn không tin!
Mẹ con bọn họ thật kỳ quái! Trần An An đem hòn đá nhỏ ven đường trở thành Diệp Lương Nhất một phát đá ra thật xa, thở dài, thế mới cảm thấy cảm xúc bị đè nén trong lòng thoải mái hơn nhiều.
đi thì đi, còn được ăn tối miễn phí. Nhất định cô phải ăn thật nhiều! Tốt nhất là ăn cho hắn không có tiền trả thì thôi!
thật sự là phiền toái muốn chết! Trần An An vừa đi vừa căm giận than thở trong lòng.
Bỗng nhiên phía sau truyền đến một hồi còi, Trần An An cũng không thèm ngẩng đầu, trực tiếp đi vào lề đường. Đúng là giàu nghèo chênh lệch, người ta mỗi ngày lái xe đi khắp nơi, cô thì một đồng đi xe buýt cũng đau lòng!
“Trần An An, ” Thanh âm quen thuộc truyền vào lỗ tai, Trần An An ngạc nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Chu Tề đang thò đầu ra cửa xe, nhìn cô cười cười.
“Là anh à, ” Trần An An đi qua, “thật trùng hợp.”
“Lên xe đi, tôi đưa cô về công ty.” Chu Tề nghiêng người mở cửa xe bên kia nói với Trần An An.
“không cần.” Trần An An lắc đầu, “Tôi sắp tới rồi, không cần phải ngồi xe.”
“Mau lên đi.” trên mặt Chu Tề là vẻ ôn hòa, không có một chút bức bách hay thúc giục, lại làm cho Trần An An không có biện pháp cự tuyệt, “Nếu cô không lên mau, cảnh sát giao thông sẽ phạt tôi mất.”
Trần An An vừa nghe phạt tiền, làm sao còn để ý gì khác, chạy nhanh lên xe, thắt dây an toàn thật tốt mới quay đầu sang Chu Tề nói: “Công ty tôi ngay phía trước, tôi đi mười phút đồng hồ là tới, thật sự rất phiền anh .”
“không phiền.” Chu Tề cười tủm tỉm đạp chân ga, “Tiện đường mà thôi.”
“Hôm đó chắc khuya cô mới về đến nhà?”
“Đúng vậy!” Trần An An không hề đề phòng đã mở miệng, “Tôi đến trạm cuối cùng còn phải đổi xe, người đi xe buýt thật đông, tôi thật vất vả mới chen lên được một chiếc.”
Ngày đó lúc cô về nhà đã hơn chín giờ, một mình cô đi trên đường lớn trống trải, trong lòng vừa sợ hãi vừa căng thẳng, thẳng đến khi về nhà, nằm ở trên giường, thế mới thật sự thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Trong lòng Chu Tề khẽ động, “Đổi xe? cô đang ở chỗ nào?”
“Ngoại thành tây.” Trần An An thở dài, “Là chỗ rất vắng vẻ.”
Chu Tề kinh ngạc nhíu mày, vậy mà cô lại ở một chỗ hỗn tạp như thế.
Nhưng hắn thông minh không có biểu hiện ra cảm xúc gì, chỉ là vẻ ôn hòa theo lời của cô dần giảm xuống. Chu Tề là bác sĩ tâm lý, luôn luôn phân tích tâm lý mỗi người theo từng câu nói.
Mà Trần An An lại ngốc, thực dễ dàng bị người ta nắm rõ tính cách.
“thật vậy sao? Anh cũng thích món điểm tâm ngọt?” Ánh mắt Trần An An sáng bừng nhìn Chu Tề, cuối cùng đã tìm được một người cùng sở thích!
“Đúng vậy.” Chu Tề lên tiếng, lại hơi hơi nhíu mày một chút, “cô có cảm thấy đàn ông thích món điểm tâm ngọt rất kỳ quái?”
“không! không!” Trần An An liên tục lắc đầu, chỉ cảm thấy thoáng cái khoảng cách giữa cô và Chu Tề đã được kéo gần lại, trở nên vô cùng thân thiết.
“Sở thích của mỗi người không giống nhau, sao tôi lại cười anh. thật vất vả tìm được người giống mình, tôi vui mừng còn không kịp!”
“Vậy là tốt rồi, ” Nụ cười trên mặt Chu Tề càng thêm sâu.
Dọc theo đường đi hai người trò chuyện thật vui vẻ, Chu Tề ung dung thản nhiên gần như biết rõ hết tình hình của Trần An An, thậm chí ngay cả quê cô ở đâu cũng biết.
Trần An An đang đắm chìm trong cảm xúc tri kỷ thân thiết, cho nên căn bản không phát hiện, rõ ràng chính mình đi bộ chỉ hơn mười phút là đến nơi, vì sao lái xe lâu như vậy còn chưa tới.
Thẳng đến khi trước mắt xẹt qua một cảnh tượng xa lạ, Trần An An mới bỗng nhiên bừng tỉnh.
“không đúng bác sĩ Chu, đây không phải là đường đến công ty tôi!” cô mở to hai mắt bám vào cửa kính xe nhìn ra bên ngoài, thật giống như con sóc nhỏ vịn lên thân cây.
“không phải anh đi lầm đường chứ?”
“thật sao?” Chu Tề nhíu mày, dừng xe nhìn nhìn ra bên ngoài, “Hình như có điểm không đúng.”
“Bác sĩ Chu nhìn đường thật dở a!” Trần An An giống như phát hiện được đại lục mới, mắt to đảo qua đảo lại, bên trong đều là ý cười, “Anh không nói sớm, tôi sẽ chỉ đường, thật không ngờ anh lại mù đường như thế!”
“thật xin lỗi.” trên gương mặt ôn hòa của Chu Tề lộ vẻ có lỗi, “Tôi nghĩ có thể tìm được, không ngờ cuối cùng vẫn đi nhầm .”
Hắn điềm đạm nhìn Trần An An, trong lời nói đều là tự trách, “Tôi không làm cô muộn giờ chứ? thật có lỗi, tôi…… từ nhỏ khả năng nắm bắt phương hướng của tôi đã kém……”
“không sao!” Trần An An rộng lượng vỗ vỗ bả vai Chu Tề, “Bạn của tôi cũng thế nên tôi hiểu, anh không cần như vậy, tôi biết anh cũng chỉ có ý tốt.”
Cô quay đầu nhìn ngoài xe, cảnh tượng hoàn toàn xa lạ làm cho cô có chút lo lắng, “ hiện tại chúng ta nên trở về như thế nào đây?”
“Có rồi.” Chu Tề lấy điện thoại ra, cười cười với Trần An An, “Trong điện thoại có bản đồ.”
Sau khi mở bản đồ, Trần An An mới phát hiện bọn họ đã ra đến CBD, một khu còn chưa phát triển.
Chu Tề đi theo hướng dẫn trên điện thoại, thật vất vả mới tới công ty Trần An An.
“Hôm nay thật sự rất xin lỗi.” Chu Tề đưa Trần An An đến trước cửa công ty, “Hại cô lãng phí thời gian dài như vậy.”
“không có gì.” Trần An An nhìn thời gian trên di động, “Anh cũng không cố ý, không cần để ở trong lòng, tôi còn phải cám ơn bác sĩ Chu đã đưa về.”
“Cứ gọi tên tôi đi, như vậy quá khách khí.” Chu Tề do dự một chút, vẫn là đưa tay xoa xoa đầu Trần An An, “An An, lần sau có thể cùng cô ăn món điểm tâm ngọt không?”
Trước khi Trần An An muốn cự tuyệt hắn đã đã mở miệng trước, “cô có biết không, tôi là đàn ông thích ăn món điểm tâm ngọt rất khó mở miệng, coi như là giúp tôi, cô đi cùng tôi được không?”
Chu Tề đã nói đến đây, cô căn bản không có biện pháp cự tuyệt. Nhưng mà cô không có dư tiền để ăn món điểm tâm ngọt, trong lòng Trần An An rối rắm một chút.
Nhưng mà cô có thể chỉ đi cùng hắn thôi, không có ai quy định đi nhất định phải tiêu tiền mà!
Vừa nghĩ như vậy, lập tức Trần An An liền vui vẻ.
“Được, lần sau tôi sẽ đi với anh. Tôi sắp muộn rồi, tôi đi trước đây!”
“Được, gặp lại sau.”
Chu Tề nhìn cô vội vàng vọt vào thang máy, tóc đuôi ngựa sau đầu vung vẩy, trẻ trung đầy sức sống. Cảm thấy tâm tình của mình cuối cùng cũng sáng rõ.
Kết hôn, dường như cũng không phải chuyện đáng sợ, Chu Tề ngồi trên ghế lái khởi động xe, nếu đối tượng cũng đáng yêu giống như cô gái nhỏ kia.
—————
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!