Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
Q.3 - Chương 162: Chương 44.3
Đột nhiên nhận được điện thoại của Tiêu Dạ, cô thật sự có phần, kinh ngạc.
Cô cắn môi.
Nhịp tim đột nhiên, không có quy luật, nhảy lên.
“Bây giờ Diêu Bối Khôn đang ở Đỉnh Hạo Hãn, em nghĩ biện pháp bắt nó đi.”
“Nó lại đi tìm anh?” Cả khuôn mặt Diêu Bối Địch hiện lên vạch đen.
Em trai của cô không thể an phận một chút sao?!
Đã thiếu chút nữa gãy tay thiếu chân rồi, vẫn còn không biết trời cao đất rộng như thế.
“Ừ.” Tiêu Dạ lạnh lùng đáp.
“Được, em biết rồi. Em lập tức tới.” Diêu Bối Địch vội vàng nói.
Bên kia đã cúp điện thoại.
Diêu Bối Địch bò dậy từ trên ghế sa lon.
Diêu Bối Khôn thằng nhóc này, thật sự không khiến cho người ta bớt lo, nếu để cho cha mẹ biết Diêu Bối Khôn bây giờ muốn làm gì… Cô quả thật không dám tưởng tượng, trong nhà sẽ bộc phát ra đại chiến thế giới như thế nào.
Không được, cô nhất định phải khuyên Diêu Bối Khôn đi học.
Nghĩ như vậy, Diêu Bối Địch hỏa tốc thay một bộ đồ đi ra ngoài, sau đó cầm giỏ xách và chìa khóa xe một đường chạy tới Đỉnh Hạo Hãn.
Cô đã rất lâu không tới nơi này.
Cô thậm chí không biết chỗ này, có phải đã là địa bàn của một người phụ nữ khác không.
Cô cắn môi đi vào.
Nhân viên làm việc đi qua đi lại bên cạnh vẫn lễ phép chào cô, bốn vệ sĩ âu phục đen trước mặt vẫn cung kính nhường ra một con đường cho cô. Cô mới vừa đi qua vệ sĩ, liền nghe được giọng nói hùng hùng hổ hổ của Diêu Bối Khôn, “Tiêu Dạ, anh có khí phách thì mở cửa chúng ta đấu riêng, anh núp ở bên trong tính là hảo hán gì, anh ra ngoài, ra ngoài…”
Cả người ngồi dưới đất gõ cửa, có bao nhiêu hình tượng liền trốn không còn hình tượng.
Diêu Bối Địch nhìn dáng vẻ em trai mình giờ phút này, cảm thấy cả người cũng không tốt.
Cô đi tới, một cước hung hăng đá lên lưng em trai, “Đứng lên cho chị!”
Diêu Bối Khôn bị đá đến giận dữ, anh quay đầu khó chịu nhìn Diêu Bối Địch, “Chị đá em làm gì?!”
“Chị kêu em đứng lên, em còn có thể lại khó coi chút nữa không?!” Diêu Bối Địch hung hăng nhìn em trai. dieendaanleequuydonn
“Đứng lên thì đứng lên, dữ dội như vậy làm cái gì, không trách được Tiêu Dạ không thích chị!” Diêu Bối Khôn khó chịu nói, âm thanh vẫn còn rất lớn.
Đúng lúc này cửa phòng bao trước mặt đột nhiên mở ra, Tiêu Dạ xuất hiện ở cửa.
Hình như lời Diêu Bối Khôn nói bay vào trong tai Tiêu Dạ.
Trên cả khuôn mặt không hề đổi sắc.
Diêu Bối Khôn liếc nhìn Tiêu Dạ ra ngoài, nổi giận giống như gà trống nhỏ, “Anh ra ngoài đấu riêng với em đúng không?”
Tiêu Dạ liếc mắt nhìn Diêu Bối Khôn, hoàn toàn tỏ vẻ không để cậu ta vào trong mắt, chống gậy sải bước rời đi.
“Này, anh đừng đi, anh đi cái gì mà đi!” Diêu Bối Khôn nói xong liền định xông lên.
A Bưu kéo cậu ta lại, ngăn lại, “Chúng tôi có chuyện cần làm, đứa bé đừng làm ầm ĩ.”
“Anh mới là đứa bé! Mẹ nó, gia hai mươi tuổi rồi!” Diêu Bối Khôn gào lên giận dữ.
Hai mươi tuổi!
A Bưu nhếch miệng cười một tiếng.
Hai mươi tuổi bọn họ đã lăn lộn trên giang hồ rồi, nhưng mà…
Cảm giác cậu nhóc này vẫn không được.
Thật ra thì coi như gầy yếu một chút, nhưng khí phách vẫn phải có.
Đại ca bài xích Diêu Bối Khôn như vậy…
A Bưu cười đến ý vị sâu xa.
Anh quay đầu lại nói với Diêu Bối Địch, “Tối nay sẽ đi cùng đại ca bàn luận một đơn đặt hàng lớn, chị trước mang em trai về đi, tối nay em đưa đại ca trở lại.”
“A, vậy nguy hiểm không?” Diêu Bối Địch liền vội vàng hỏi.
“Không có nguy hiểm gì lớn.” A Bưu nói như gió nhẹ nước chảy.
Diêu Bối Địch nhìn anh ta, há miệng, nhưng vẫn không nói gì.
A Bưu cung kính gật đầu một cái với Diêu Bối Địch, lúc xoay người rời đi liếc mắt nhìn Diêu Bối Khôn vẫn còn đang lải nhải không ngừng, nói: “Mua kẹo cho em trai chị để an
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!