Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
Q.3 - Chương 178: Chương 50.2
Dụ Lạc Vi không phải nhân vật gì, nhưng người sau lưng cô ta, tuyệt đối không đơn giản.
Tròng mắt chuyển một cái, ngoài cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
“Đi vào.”
Cố Tử Tuấn đẩy cửa ra, tùy tùy tiện tiện ngồi đối diện Kiều Tịch Hoàn.
Kiều Tịch Hoàn nhìn cậu ta, chân mày nhếch nhẹ, “Tìm tôi có chuyện gì vậy?”
“Khoảng thời gian này chị đang làm cái gì vậy, lúc thì Trương Kiều Ân, lúc lại Dụ Lạc Vi, hiện giờ tất cả mọi người đều đang nói chị lấy việc công làm việc tư, khiến Trương Kiều Ân gánh tội, thành vật hy sinh đó.” Cố Tử Tuấn có thể nói thật sự không chịu được tiếp, sau khi đã trải qua những chuyện này, chạy đến oán trách, cũng hoặc là, bênh vực kẻ yếu.
Kiều Tịch Hoàn nhìn qua rất bình tĩnh, cười một cái nói: “Cậu đang lo lắng cho Dụ Lạc Vi, hay đang bất bình thay cho Trương Kiều Ân, hay là nói, cậu đang nhắc nhở tôi?”
“Chị đừng kéo xa cho tôi, tôi cho chị biết, tôi mới đến công ty làm, mỗi ngày ở bên tai đều ríu rít nói chuyện linh tinh, đầu tôi đều lớn rồi! Con mẹ nó tôi là công tử gia của công ty, tôi con mẹ nó ở bên trong này, sao cảm thấy thân phận của mình thấp kém đến không xong. Tôi là bà dì bán thức ăn ở chợ sao? Một ngày đều một ít bát quái!” Cố Tử Tuấn hơi nổi cáu.
Kiều Tịch Hoàn vẫn rất bình tĩnh, vẫn cười nói: “Nhân vật lớn đều từ tầng cơ bản leo lên.”
“Chị nghe ai nói?!” Sắc mặt Cố Tử Tuấn càng tồi tệ hơn.
“Tôi nói.”
“Thúi lắm, anh cả tôi du học ở nước ngoài trở về, liền trực tiếp đảm nhận chức vụ tổng giám đốc Cố thị!” Cố Tử Tuấn gằn từng tiếng, gào lên giận dữ.
“Cậu nói Cố Tử Thần?”
“Chị không biết sao?!” Cố Tử Tuấn nhướng mày.
Cô thật sự vẫn không biết rõ.
Bởi vì chưa hề dồn hết tâm trí tới lưu ý.
“Sao chị lại không quan tâm tới ông xã của mình như vậy.” Cố Tử Tuấn nhíu mày một cái, “Nếu như không phải hiện giờ anh trai tôi hai chân tàn tật, hiện giờ anh ấy đã sớm là người nổi bật nhất trên đường Thượng Hải, diễu võ giương oai rồi.”
“Thật sao? Cố Tử Thần còn có bản lĩnh này!” Kiều Tịch Hoàn cười cười.
“Chị quá lạnh lùng!” Cố Tử Tuấn nhìn thái độ của Kiều Tịch Hoàn, khó chịu tiếp tục nói, “Hiện giờ tôi đến để hỏi chị, chị xử lý tốt chuyện này như thế nào, đừng để cho tôi một ngày cảm thấy không khỏi phiền não lo lắng.”
“ Tại sao cậu phiền não lo lắng?!” Kiều Tịch Hoàn cau mày.
“Tôi…” Cố Tử Tuấn cau mày.
Chính anh cũng không rõ ràng.
Dù sao nghe được những lời nói xằng bậy này bên tai, tâm tình của anh chính là không tốt.
Đặc biệt là khi nghe được có người nói Kiều Tịch Hoàn lấy việc công làm việc tư, trong lòng không hiểu sao cũng rất phát điên.
“Tử Tuấn, cậu mới vào công ty, rất nhiều chuyện cũng không quá rõ ràng, chờ cậu dần dần thích ứng với cuộc sống như thế sẽ cảm thấy bình thường.” Kiều Tịch Hoàn nói không chút để ý, “Tóm lại mặc kệ như thế nào, cám ơn cậu đặc biệt tới nhắc nhở tôi, tôi đang làm gì, thật ra thì tôi biết rất rõ.”
Cố Tử Tuấn nhìn cô.
“Tôi rất thông minh, thật đó.” Kiều Tịch Hoàn nói từng câu từng chữ.
Mắt Cố Tử Tuấn trợn trắng, “Chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy.”
Kiều Tịch Hoàn tỏ vẻ không sao cả.
Cố Tử Tuấn đứng dậy từ trên chỗ ngồi chuẩn bị rời đi.
“Tử Tuấn.” Kiều Tịch Hoàn đột nhiên gọi cậu ấy lại.
“Chuyện gì?”
“Cậu đối với Dụ Lạc Vi… Như thế nào?” Kiều Tịch Hoàn hỏi.
“Chị không biết sao? Tôi không có cảm giác với cô ta, vui đùa một chút mà thôi.”
“Còn có thể tiếp tục vui đùa một chút không?” Kiều Tịch Hoàn hỏi.
Cố Tử Tuấn hung hăng nhìn cô, “Chị rốt cuộc đang giúp Dụ Lạc Vi sao?!”
“Có
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!