Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó! - Q.3 - Chương 179: Chương 50.3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
5


Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!


Q.3 - Chương 179: Chương 50.3



Diêu Bối Địch thừa nhận, lượng tin tức quá lớn, hình ảnh quá mạnh mẽ, trong một nháy mắt cô không kịp phản ứng, cho nên một thời gian dài cứ giương mắt mà nhìn như vậy, mắt không chớp nhìn cảnh tượng trước mặt.

Cho đến khi, người đàn ông trên giường phát hiện ra sự tồn tại của cô.

Người đàn ông cưỡi trên người Tiêu Dạ đó lật người, từ trên giường xuống, hình như còn lau mồ hôi trên trán, giống như rất bình tĩnh nói, “Cuối cùng làm xong.”

Mắt Diêu Bối Địch nhìn chằm chằm anh ta.

“Tiêu phu nhân, tới sớm như vậy.” Người đàn ông giật giật tay chân, giống như đang giãn gân giãn cốt cho mình.

Tiêu phu nhân?

Vừa nghe thấy xưng hô này, người đàn ông đang nằm trên giường không nhúc nhích đột nhiên ngẩn ra, lật người, sau đó là một tiếng “Kêu rên”.

“Cậu bình tĩnh một chút.” Người đàn ông bên cạnh nhìn dáng vẻ của anh, “Tôi khó khăn lắm mới bôi xong thuốc cho cậu, cậu lăn lộn như vậy nữa, lại nứt ra, máu rỉ ra thì làm như thế nào?!”

Tiêu Dạ cắn răng nghiến lợi, “Đắp chăn cho tôi.”

“Còn chưa băng bó, cậu gấp cái gì!” Người đàn ông nói, “Bà xã cậu, cũng không phải chưa từng thấy dáng vẻ trần trụi này của cậu.

“…” Sắc mặt Tiêu Dạ đen thui.

“Lại nói Tiêu phu nhân, cô đây chuẩn bị đứng ở cửa ra vào bao lâu, tới đây giúp tôi một chút.” Người đàn ông kia cầm băng vải màu trắng, ý bảo cô.

Diêu Bối Địch hoàn hồn.

Cô cắn môi đóng cửa phòng lại, đi về phía bọn họ.

Vết thương trên người Tiêu Dạ.

Thê thảm không nỡ nhìn.

Cô nhìn, có phần vừa nhìn thấy mà ghê.

“Bác sỹ Mạc, đây là như thế nào?” Diêu Bối Địch hỏi người đàn ông đang làm băng vải ở trước mặt.

“Tôi cũng không biết, sau khi bị a Bưu mang qua đây, chính là dáng vẻ nửa sống nửa chết như vậy.” Bác sỹ Mạc nhún vai nói.

Diêu Bối Địch cắn môi, “Vết thương nghiêm trọng không?”

“Dù sao không chết được.” Bác sỹ Mạc đưa băng vải cho cô, sau đó để cho cô giúp đỡ cùng nhau băng bó cho Tiêu Dạ, có lúc không cẩn thận chạm vào da Tiêu Dạ, thân thể Tiêu Dạ sẽ theo bản năng run rẩy.

Chắc rất đau đi.

Cô cắn môi.

Hai người tốn ít nhất nửa giờ, mới băng bó hoàn toàn cơ thể anh, nhìn như vậy, không khác gì một xác ướp.

Bác sỹ Mạc tiếp tục lau mồ hôi, lấy một bình truyền từ trong hòm thuốc bên người ra, truyền cho Tiêu Dạ, nói, “Để tiêu viêm, nếu bị lây nhiễm chờ chết đi.”

Tiêu Dạ ngay cả chân mày cũng không nhíu lại, không nói một câu, trên mặt nhìn qua vẫn còn rất khó coi.

Sau khi bác sỹ Mạc làm xong tất cả, hơi mệt nhún nhún vai, “Tôi đi ra ngoài, cô chăm sóc cậu ta.”

“Đợi chút.” Diêu Bối Địch nói với bác sỹ Mạc, “Bây giờ anh đi, nếu như anh ấy khó chịu chỗ nào thì làm sao?”

“Tôi sẽ không đi, tôi ở phòng bên cạnh.” Lại nói, còn cắn răng nghiến lợi.

Diêu Bối Địch nhìn anh.

“Một đám thổ phỉ.” Bác sỹ Mạc cắn răng nghiến lợi.

Đêm hôm khuya khoắt về nhà bị a Bưu mang theo một đám người uy hiếp tới đây, sau đó cái tên mỹ miều là làm bác sỹ chuyên trách của Tiêu Dạ ở bên cạnh chăm sóc cậu ta, trên thực tế chính là anh bị giam lỏng rồi.

Cho nên người trong hắc đạo, không có tư cách nhất, dã man nhất!

Diêu Bối Địch nhìn bác sỹ Mạc rời đi, tròng mắt nhìn về phía Tiêu Dạ, nhìn anh chỉ có thể nằm sấp trên giường như vậy, toàn thân cũng bị băng bó cực kỳ chặt chẽ, khẳng định rất khó chịu, chỉ có điều vì sao trên người lại có thể bị nhiều vết thương như vậy, nhìn qua là dấu vết bị quất roi.

Cô mím mím môi, nhẹ nhàng cầm chăn bên cạnh lên đắp cho anh.

Đột nhiên sau đó cũng không biết nên làm cái gì, ngồi ở bên giường

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN