Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó! - Q.3 - Chương 183: Chương 51.3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
5


Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!


Q.3 - Chương 183: Chương 51.3



Không gian vẫn trầm mặc như cũ.

Tiêu Dạ đột nhiên quay đầu sang, nhìn chằm chằm vào Diêu Bối Địch.

Giờ phút này Diêu Bối Địch đang hung hăng cắn môi, giữa cánh môi dường như đã bị cắn rách, trong mắt của cô mang theo khổ sở không cách nào che giấu được, khi phát hiện ra anh nhìn mình thì nhanh chóng thu lại, sau đó cúi mắt, không nói một câu.

Tiêu Dạ nhìn dáng vẻ của cô, mở miệng định nói điều gì, lại đột nhiên không nói ra, tròng mắt anh căng thẳng, “Diêu Bối Địch, em ngủ xích lại đây một chút.”

Diêu Bối Địch nhìn anh.

“Ngủ xích qua đây một chút.”

Diêu Bối Địch di chuyển thân mình.

“Tới thêm một chút.”

Diêu Bối Địch tiếp tục di chuyển thân mình.

Tiêu Dạ nhìn Diêu Bối Địch trong khoảng cách gần, “Buông hàm răng ra.”

Diêu Bối Địch ngẩn ra, vội vàng nhả ra.

Đôi môi vừa được buông ra, vốn là cánh môi trắng trong, trong nháy mắt đầy máu, đỏ ửng.

Dưới ánh đèn lờ mờ, có vẻ đầy đặn mà đẹp đẽ.

Đầu Tiêu Dạ khẽ hướng tới gần, hôn lên môi cô.

Diêu Bối Địch trợn to hai mắt.

Cô chưa bao giờ nghĩ tới anh sẽ làm chuyện như vậy.

Thật ra thì, cũng không phải chưa từng nghĩ.

Lần trước khi anh bị thương giữa bọn họ cũng đã thân mật như vậy rồi, chừng mấy ngày, mỗi đêm trước khi ngủ, hai người cũng sẽ hôn một lúc, mỗi lần đều sẽ hôn đến cả hai đều thở hồng hộc, thậm chí…

Cô nhắm mắt lại, đáp lại dây dưa của anh.

Gian phòng vốn hơi yên tĩnh, giờ phút này đột nhiên liền nóng lên.

Hai cái đầu gối lên gối đầu, cánh môi dung nhập vào nhau thật sâu.

Diêu Bối Địch cảm thấy, lúc này giống như ban đêm bọn họ đã từng trải qua, hai người hôn một lúc, hôn đến khi cả hai không bị khống chế, thì sẽ buông ra, sau đó hai người đều tự yên tĩnh, dần dần đi vào giấc ngủ.

Nhưng mà tối nay, lại không khỏi, khiến cho cô hơi, cứng ngắc.

Thân thể Tiêu Dạ vốn không thể động, không biết vì sao liền đè lên người cô.

Thân thể của anh quấn băng, không mặc bất cứ quần áo gì.

Cho nên cô có thể cảm nhận thấy rõ ràng biến hóa không bình thường như vậy của anh…

“Tiêu Dạ…”

Vừa cất lời, cánh môi một lần nữa bị khóa lại.

Không phải nói.

Không thể động sao?

Không phải nói.

Phải thời gian nửa năm sao? Cộng thêm lần này bị thương, chắc phải chờ thêm một năm sao?

Không phải nói.

Thân thể đau đến không thể động đậy sao?

Không phải nói.

Muốn để cho cô làm quả phụ, cả đời sao?

Ngoài cửa phòng.

Bác sỹ Mạc từ trên hành lang đi tới.

Anh thừa nhận anh không phải là một bác sỹ xứng chức, bởi vì trước khi đi ngủ, anh không làm kiểm tra thân thể cho bệnh nhân theo lệ thường, khi anh phản ứng lại, đã là giờ này rồi, mới vừa xem CD phim quá hăng say ,thật sự không nghĩ đến kiểm tra phòng.

Không hề có cảm giác áy náy như vậy chính là đi đến cửa phòng Tiêu Dạ.

Hai người đàn ông vẫn đứng trước cửa phòng, nhìn thấy anh đều cung kính cúi chào, cũng không ngăn cản bước chân của anh.

Anh rất tự nhiên đẩy cửa phòng ra.

Gian phòng mờ nhạt không đặc biệt âm u, cho nên có thể thấy rõ ràng, hai thân thể trên giường lớn…

Anh do dự một chút, sau đó đóng cửa phòng.

Hai người trước cửa hơi kinh ngạc, “Bác sỹ Mạc, không vào xem sao?”

Bác sỹ Mạc nói, “Tôi nghĩ, đợi lát nữa.”

Hai người trước cửa rất kinh ngạc.

Bác sỹ Mạc rất bình tĩnh dựa vào lan can trên hành lang ngoài cửa.

Hai người trước cửa nhìn dáng vẻ bác sỹ Mạc lại càng thấy kỳ quái, không đi,

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN