Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó! - Q.3 - Chương 186: Chương 52.2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
7


Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!


Q.3 - Chương 186: Chương 52.2



Milk tự nhiên đuổi theo bước chân của cô, nói, “Hôm nay công ty không có sắp xếp đặc biệt, hôm nay quản lý Kiều có kế hoạch khác không?”

“Tạm thời không có.” Kiều Tịch Hoàn mở máy vi tính ra.

Milk gật đầu, “Vẫn làm cho chị một tách cà phê?”

“Cám ơn.”

Milk chuẩn bị rời đi.

“Đúng rồi.” Kiều Tịch Hoàn nhìn Milk, nói, “Hôm nay Dụ Lạc Vi có thay đổi gì không?”

“Giống như không có. Chỉ có điều người của công ty bàn luận ầm ĩ về cô ta, dường như có chút ý kiến.” Milk nói, “Nhưng mà Dụ Lạc Vi giống như không hề quan tâm, bây giờ đang làm phương án, nghe nói nửa giờ sau muốn người trong bộ phận hạng mục đi họp.”

“Ừ.” Kiều Tịch Hoàn gật dầu, “Chú ý quan sát từng cử động của Dụ Lạc Vi.”

“Được.” Milk liền vội vàng gật đầu.

“Đi ra ngoài đi.” Kiều Tịch Hoàn nói.

“Vâng.”

Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng của Milk, đảo mắt nhìn màn hình máy vi tính của mình, sau đó bắt đầu làm việc.

Kể từ sau khi giao hạng mục này cho Dụ Lạc Vi, cô có rất nhiều chuyện cần phải làm.

Cô khép hờ mắt, để cho mình nhanh chóng tập trung vào trong công việc.

Rất lâu đều cảm thấy, chỉ có khi đang làm việc, như vậy mới có thể nhanh chóng để cho mình quên đi rất nhiều, chuyện lộn xộn ngổn ngang.

Kiều Tịch Hoàn vẫn gõ bàn phím, Milk đã pha xong cà phê cho cô, để xuống, lặng lẽ rời đi, Kiều Tịch Hoàn ngẫu nhiên cau mày, giống như đang suy nghĩ chuyện gì, trầm mặc một lúc, lại bắt đầu gõ bàn phím, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, rất nghiêm túc.

Liên tục đến mười một giờ sáng, cửa phòng bị người gõ vang.

Ánh mắt của Kiều Tịch Hoàn cũng không buông xuống, mở miệng nói, “Đi vào.”

Milk vội vã đi tới, “Quản lý Kiều, vừa mới nhận được tin tức mới nhất từ chủ tịch, hạng mục này trước thời hạn mười ngày, nói cách khác, đấu thầu cuối cùng của hạng mục này, chỉ còn lại năm ngày.”

“Tại sao lại đột nhiên thay đổi thời gian?” Kiều Tịch Hoàn nhíu chặt mày.

“Em cũng không biết, mới vừa rồi thư ký của chủ tịch tự mình xuống nói với em, nói để cho em nhắc nhở chị, phải tăng giờ làm việc làm xong phương án.” Milk nói.

Kiều Tịch Hoàn cau mày.

Kiếp trước mình tung hoành một thời gian dài trên thương trường như vậy, chưa bao giờ gặp chuyện như thế, đặc biệt là từ thị chính thông báo ra ngoài, đột nhiên sửa đổi, làm cho người ta quả thật cảm thấy kinh ngạc.

Cô cũng không cảm thấy chuyện này chỉ là trùng hợp mà thôi.

“Quản lý Kiều, làm như thế nào? Em mới vừa hỏi Dụ Lạc Vi, hạng mục phương án vừa mới bắt đầu, rất nhiều chi tiết còn chưa hoàn thiện.”

“Em kêu Dụ Lạc Vi đi vào.” Kiều Tịch Hoàn đột nhiên mở miệng, thoạt nhìn rất tỉnh táo.

“Vâng.”

Milk vội vàng chạy đi.

Dụ Lạc Vi đẩy cửa phòng đi vào, khóe miệng vẫn treo nụ cười ngọt ngào như cũ, “Chị, nghe nói thời gian hạng mục thu hẹp lại rồi.”

“Ừ, cho nên hạng mục này phải tăng nhanh tiến độ, tôi mặc kệ cô dùng biện pháp gì, nội trong ngày hôm nay phải cho ra bước đầu phương án cho tôi.”

“Hôm nay sao?” Dụ Lạc Vi cau mày.

“Hôm nay.” Kiều Tịch Hoàn gằn từng tiếng, “Nếu không, cô cảm thấy còn có thời gian khác để đi giày vò? Sáng sớm ngày mai chúng ta thông qua phương án, nếu không thành vấn đề tôi liền đi tìm gặp chủ tịch, tiếp theo phương án tiêu thụ và bản vẽ thi công phải trong hai ngày đặt trước mặt tôi, trên thời gian, một giây đồng hồ cũng không kéo dài được.”

Dụ Lạc Vi nhìn Kiều Tịch Hoàn, một hồi lâu, “Được.”

Kiều Tịch Hoàn nhìn dáng vẻ cô ta.

Dụ Lạc Vi không có kinh nghiệm làm việc, thật ra thì cô cũng không cảm thấy cô ta có thể nhận chức vụ quản lý hạng mục này, nhưng có lúc vì dẫn rắn ra khỏi hang, đành phải, lớn mật một lần.

“Đi ra ngoài đi.”

“Vâng.” Dụ Lạc Vi gật đầu.

Cô đi ra ngoài.

Hôm nay ra bước đầu của phương án?

Cô cắn môi, tròng mắt đảo một cái, khóe miệng cười một tiếng ác độc

Đừng tưởng rằng như vậy thì có thể gây khó khăn cho cô.

Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng Dụ Lạc Vi, lúc này, Dụ Lạc Vi không thể nào không giở thủ đoạn.

Cô cầm điện thoại lên, gọi.

“A lô.”

“Cố Tử Tuấn.” Kiều Tịch Hoàn gằn từng tiếng, “Chuyện ngày hôm qua nói với cậu, hôm nay cậu đừng quên.”

“Biết rồi, dài dòng.”

Sau

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN