Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó! - Q.3 - Chương 211: Chương 61.2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
12


Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!


Q.3 - Chương 211: Chương 61.2



Doãn Tường vẫn còn ở cùng trong phòng bệnh, ngồi trên ghế sa lon bên cạnh, không có chuyện gì đọc vài tạp chí về xe.

“Anh một mực cùng với cô ấy?” Kiều Tịch Hoàn hỏi Doãn Tường.

“Nghe nói cô ấy một mình cô đơn, thật đáng thương, coi như hành thiện là được.” Doãn Tường cũng không có ý kiến gì với Kiều Tịch Hoàn, đảo mắt liếc nhìn Cố Tử Thần ngồi lên xe lăn, tròng mắt giật giật, sắc mặt tự nhiên.

“Kêu anh trở về, không cho anh hành thiện, con người của tôi cũng quen một mình rồi.” Mắt Vũ Đại trợn trắng.

“Dáng dấp thô là được rồi, tính khí còn lớn như thế. Không chừng tiết tấu không ai dám muốn.” Đối với lời Vũ Đại nói, Doãn Tường cũng không tức giận, ngược lại hơi buồn cười cố ý trêu ghẹo.

Mắt Vũ Đại trợn trắng trợn lên mạnh hơn, “Hôm nay anh mới biết tôi không ai muốn?!”

Bật thốt lên lời đó, khiến Kiều Tịch Hoàn nhíu mày một cái.

Phương thức nói chuyện như vậy, câu từ như vậy, nội dung câu văn như vậy, không giống như mới có quen biết, ngược lại cảm thấy, là bạn cũ nhiều năm!

“Hôm nay tôi mới biết.” Doãn Tường trả lời.

Vũ Đại dứt khoát không để ý tới rồi.

Kiều Tịch Hoàn mím môi, không để lại dấu vết thu thập mình bất ngờ tiếp thu được, hình như lượng tin tức hơi lớn, cô đi về phía Vũ Đại, tự nhiên ngồi bên giường bệnh của cô ấy, hỏi, “Khi nào cô có thể xuống đất?”

“Nghe nói phải nằm một tháng. Nhưng tôi cảm thấy, chỉ tối đa cũng một tuần lễ, tôi không mảnh mai như vậy.” Vũ Đại thẳng thừng nói.

“Vẫn nghe bác sỹ, thương gân đau cốt một trăm ngày, một tháng là cực hạn ngắn nhất.”

“Tôi còn lâu mới nghe Mạc… Bác sỹ chó má gì kia.” Vũ Đại có dáng vẻ hoàn toàn khinh thường.

“Từ xa hình như nghe được có người mắng tôi ‘bác sỹ chó má’?” Ở cửa truyền tới một giọng đàn ông, mặc áo khoác trắng, mang theo kính mắt viền đen, vóc người cũng rất khôi ngô, cảm thấy không giống với bác sỹ gầy yếu, trắng nõn nhưng không hiểu sao lại cảm thấy đáng khinh trong ấn tượng, khuôn mặt người đàn ông này mặc dù nhìn qua rất nhã nhặn , nhưng cảm giác phong cách cả người làm cho người ta cảm thấy là ánh mặt trời cao lớn.

Người như vậy, không thích hợp ở lại trong bệnh viện nơi âm u thâm trầm như vậy.

Người đàn ông hình như chú ý tới ánh mắt quan sát của Kiều Tịch Hoàn, nhếch miệng cười một tiếng, “Cô cảm thấy rất hứng thú với vóc người của tôi?”

Kiều Tịch Hoàn ngẩn ra.

Ánh mắt trắng trợn vội vàng dừng lại.

Cô có hứng thú cái quỷ!

Cô tức giận nói, “Ta tương đối có hứng thú với người đàn ông của tôi.”

“Anh ta?” Người đàn ông áo khoác trắng đảo mắt, nhìn về phía người đàn ông ngồi trên xe lăn bên cạnh, vẻ mặt thoáng nhìn, hơi buồn cười, nhưng tuyệt đối không phải châm chọc.

“Có ý kiến?!” Kiều Tịch Hoàn thật ra rất ghét người khác dùng thành kiến đối xử với Cố Tử Thần.

“Tôi chỉ là cảm thấy, ánh mắt của cô không tệ.”

Nói xong, người đàn ông áo khoác trắng rất tự nhiên đi vào, kiểm tra một lượt cho Vũ Đại.

Vũ Đại cắn răng nghiến lợi.

Rất rõ ràng tay chân người đàn ông này hơi nặng.

Kiểm tra xong, có vẻ mặt nghiêm chỉnh căn dặn, “Người thân phải chú ý, một tuần lễ không thể xuống đất, tuyệt đối không thể! Sau một tuần lễ có thể xuất viện, nhưng cần nằm trên giường nghỉ ngơi, thời gian đi bộ không thể vượt qua nửa giờ.”

“A, được.” Doãn Tường tự nhiên đáp lại, hồi lâu lại cảm thấy hình như không đúng, hỏi vội, “Tôi thành người thân từ khi nào?”

“Không phải sao?” Người đàn ông áo khoác trắng buông bệnh án trên tay xuống, nhìn anh.

“Dĩ nhiên không phải, anh cảm thấy người đàn ông đẹp trai thanh xuân anh tuấn tiêu sái cao lớn uy mãnh người gặp người thích thế này, sẽ thích một người phụ nữ cao lớn thô kệch không nói không cười đánh nhau còn lợi hại hơn đàn ông như vậy?” Doãn Tường nói rất khinh thường.

“Có lẽ khẩu vị của cậu đặc biệt!” Người đàn ông áo khoác trắng nói rất tự nhiên.

“Anh mới khẩu vị đặc biệt.” Cả nhà anh đều khẩu vị đặc biệt.

“Người ba mươi mấy tuổi, anh nói anh là người đàn ông đẹp trai thanh xuân?” Vũ Đại đột nhiên mở miệng, phản bác.

Là người trong cuộc bị châm chọc như vậy, cho dù lạnh lùng đến đâu, giờ phút này sắc mặt cũng nên có chỗ thay đổi đi.

Kiều Tịch Hoàn quay đầu nhìn Vũ Đại.

Thật ra thì Vũ Đại không thích nói chuyện, nhưng rõ ràng, đều tùy ý với Doãn Tường, hoặc bác sỹ áo khoác trắng trong phòng này nhiều lắm, tùy ý đến, giống như vượt qua hiểu biết của cô về cô ấy.

Doãn Tường vội vàng tiếp lời,

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN