Cầu Sinh
Noah
Tinh không vũ trụ rộng lớn, kỳ bí, lấp lóe những tia sáng minh chứng cho tồn tại vô số hành tinh ngôi sao.
Bên trong mảnh tinh vực hắc ám mênh mông, một điểm sáng đột nhiên xuất hiện, phá vỡ sự tĩnh mịch nơi này.
Một chiếc Đại lục mẫu hạm khổng lồ, vượt qua Bước Nhảy Không Gian mà đến, chậm rãi trôi nổi.
Qua một lúc lâu, hàng ngàn hàng vạn những chiếc phi thuyền không người lái thoát ly mẫu hạm, không ngừng nghỉ hướng nơi xa bay đi.
Vô số tia sáng nhỏ xẹt qua không gian, tựa như kẻ ngoại lai tiến đến quấy rầy nơi này, muốn đánh thức sự yên lặng tồn tại vô số tuế nguyệt.
“Nhất định phải tìm được một hành tinh thích hợp nhân loại sinh sống. Nhiên liệu trên Noah đã nhanh chóng cạn kiệt, sinh tồn của trăm triệu nhân tộc nắm giữ trong tay các người.”
Nơi nào đó trên mẫu hạm, thống soái liên bang Johnny truyền lệnh qua màn hình điện tử trôi nổi trước mặt, gương mặt già nua góc cạnh hiện ra mười phần lo lắng.
Theo mệnh lệnh của hắn, những chiếc phi thuyền đột nhiên thoát ra hạm đội, lần lượt tản ra, tựa như đàn ruồi bay loạn giữa không trung, không có chủ đích.
Johnny ngồi trước bàn, trầm ngâm suy tính, một hồi nói vào không trung.
” Triệu tập thống đốc các nước. Mở ra cuộc họp liên bang.”
Không gian yên tĩnh, tựa như những lời lão nói đều là vô nghĩa.
Một lúc sau, phía trước dãy ghế dài đột nhiên hiện lên từng đạo quang ảnh, lục tục xuất hiện, diễn hóa thành từng bóng người như thật.
Có người da đen, có người da trắng, có da vàng, tất cả đều bộ dáng mười phần nghiêm túc.
Johnny nhìn quanh một hồi, phát hiện đã đến đông đủ, giọng nói già nua của lão mới chậm rãi vang lên.
” Noah, không thể ‘nhảy’ thêm lần nào nữa. Nhiên liệu chỉ còn có thể chống đỡ được năm mươi năm.”
“What!”
“Gì cơ!”
“Nà ní!”
Các thanh âm liên tục vang lên! Đối diện đám người mặc dù đã có một chút suy đoán, nhưng vẫn cực kỳ kinh ngạc, quang mang chớp động liên hồi.
.
Thành phố Lạc Thiên, Việt Bang.
Bên trong căn phòng hiện đại, rộng rãi, một tên nam tử ngồi ngẩn ngơ nhìn màn hình điện tử hồi lâu, day day trán đứng dậy.
Hắn chậm rãi bước xuống nhà, nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp đang dài người nằm trên sofa, cau mày hỏi.
“Thằng Minh đâu, nó lại không chịu ra ngoài à?”
Mỹ phụ nghe tiếng, ngồi dậy, tháo ra hai cái kính sát tròng cẩn thận đặt lên bàn. Bề mặt của kính lúc này vẫn còn đang lấp lóe những tia sáng, tựa như có cả một thế giới nhỏ bên trong.
Nhìn thấy trượng phu bộ dạng có vẻ khó chịu, biết hẳn là có chuyện không tốt xảy ra, mỹ phụ liền tiến đến ôm lấy cánh tay hắn, lung lay nịnh nọt.
“Chồng à, điểm công lao của bọn mình đã đủ để bọn nhỏ sinh hoạt hạnh phúc. Cứ để nó làm điều mình thích đi anh!”
Nam tử nhìn đôi mắt đẹp chớp chớp đang ngước lên nhìn mình, bộ ngực đầy đặn áp sát nơi cánh tay, sớm đã không có tính tình. Hắn giả bộ hầm hừ tức giận, ngồi xuống ghế uống một hớp nước.
” Em đừng có chiều hư! Thằng Long đã là thiên tài nổi tiếng khắp liên bang, trong khi nó suốt ngày ru rú trong phòng, làm anh mặt mũi để đâu! Hừ!”
“Game game, chỉ biết có game. Ăn hại!”
“Em nữa, đừng xem mấy bộ phim vớ vẩn này. Để thời gian chăm sóc dạy dỗ nó đi!”
Hắn cầm lấy đôi kính sát tròng, bộ dáng như muốn bóp vụn. Mỹ phụ đang liên hồi gật gật đầu, nhìn thấy nhanh tay đoạt lại, mắt đẹp trừng lớn.
“Hừ, anh biết cái này mấy ngàn điểm mới mua được không. Còn là hàng xách tay bên Mễ Bang, anh dám hủy em liều mạng với anh!”
Nói đoạn, lườm trượng phu một phát, quay đầu rời đi.
“Được rồi, để em nói chuyện với nó!”
Mỹ phụ tiến đến một căn phòng, áp lòng bàn tay trắng nõn lên bộ cảm biến ở cửa.
Bên trong đột nhiên vang lên âm thanh ‘reng reng’ xen lẫn giữa tiếng chém giết liên hồi. Bỗng tất cả im bặt, một lát sau cánh cửa từ từ trở nên trong suốt, để lộ một bóng người.
Là một tên thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, gương mặt thanh tú nhưng dưới mắt thâm quầng, dáng người có vẻ hơi gầy. Hắn là Dương Minh, con trai cả trong nhà.
Dương Minh hơi có chút bực bội nhìn lấy người trước mắt, giọng nói gấp rút.
“Mẹ, có chuyện gì thế! Nói nhanh lên, con đang combat!”
“Con ra đây, mẹ muốn nói chuyện nghiêm túc!”
Mỹ phụ buồn lòng, giọng nói có mấy phần nghiêm khắc.
Tên kia biết nếu ra ngoài, hẳn là lại được nghe mẹ hắn diễn thuyết bài ca lải nhải thường gặp, liền tránh né ánh mắt của bà, quay đầu đi.
“Có gì lúc khác nói. Con đang bận, mẹ đi đi!”
Nói rồi không đợi mỹ phụ phản ứng, hắn phất phất tay, cánh cửa lại trở nên xám xịt, che giấu tung tích bên trong.
Mỹ phụ đã có chút quen với cảnh này, buồn rầu rời đi.
Dương Minh quay trở lại căn phòng của mình, đeo lên cặp kính VR. Hắn bước vào trong một quả cầu kim loại, cả người trôi nổi giữa không trung, một đống các loại dây nhợ kết nối với cơ thể trần truồng.
Lúc này hắn tinh thần mười phần, dáng vẻ chán chường trước đó đã hoàn toàn biến mất, tựa như đổi một người khác.
Khung cảnh trước mắt thiếu niên thay đổi, bản thân hắn đang đứng bên trong một cái bệ đá cổ.
“Ơ thằng chó này, đang chơi sao lại AFK, mất trụ rồi kìa!”
Âm thanh phàn nàn đột ngột truyền đến, Dương Minh không cần suy nghĩ cũng biết thằng này là ai. Tên béo Chu Thái được hắn suốt ngày kéo rank chứ đâu, chơi thì ngu nhưng luôn là cái đứa to mồm nhất đội.
“Tao trở lại rồi, yên tâm. Ván này win chặt!”
Hắn tươi cười tự tin nói, đoạn tiến vào cửa hàng của ông lão trước mặt, tiêu hết đống tiền đang có để mua vật phẩm. Đồng bọn xung quanh đang đau khổ chống đỡ, nghe thấy giọng nói quen thuộc của hắn, thở phào một hơi.
“Hihi, anh Minh gánh! Để em theo buff cho!”
Là một giọng thiếu nữ hơi có chút rụt rè nói nhỏ. Mấy tên khác thì không được như vậy, hăng máu bật lên kênh chat liên thông, gào hét ầm ĩ.
“Bọn chó kia, gáy lên, bọn mày thua chắc rồi!”
“Giết bố mày thoải mái nè, rồi có win được không! Keke”
“Gà vkl!”
Kênh chat liên thông bị Chu Thái và đồng bạn điên cuồng oanh tạc, đến nỗi Dương Minh nghe không lọt, liền tự động tắt âm.
Chiến đấu rất nhanh kết thúc! Dương Minh lấy sức một người, thi triển thuần thục chiêu thức, tránh né, di chuyển linh hoạt, liên tiếp hạ sát kẻ địch. Đồng bọn phía sau chỉ việc đi theo hỗ trợ phá vỡ nhà lính, không cần làm gì nhiều.
Đội bên kia chống đỡ không được bao lâu, đau khổ nhìn lấy nhà chính của bọn hắn bị phá hủy, căm hận trở lại giao diện tống cho Chu Thái một tràng phiếu tố cáo.
Chu Thái cũng không thèm để ý, ở giao diện phòng chờ, trở lại là hình ảnh thân thể béo mập. Hắn tiến đến khoác vai nhân vật Dương Minh, tươi cười niềm nở.
“Sao mày siêu thế nhỉ! Hehe, cuối tuần đến chỗ tao chơi. Có mấy em X-Doll tao mới mua bên Nhật Bang, để chiêu đãi mày!”
“Cút, lúc nào lên cấp tặng tao bộ trang phục là được. Tao hết điểm để nạp rồi!”
Dương Minh một mặt ghét bỏ, X-Doll của tên mập này chơi nát, ai biết ra hình dáng gì. Mà hắn cũng không có đam mê với thứ đó, hắn chỉ hào hứng với thế giới game thôi.
“Oke oke. Mà ông già mày làm to thế mà thiếu điểm à. Éo tin!”
Chu Thái tò mò, trong đám bạn ai cũng biết cha Dương Minh là quan chức cao cấp bên Việt Bang, thứ đồ gì mà không có chứ.
“Bảo mày tặng thì tặng đi. Nói nhiều tao kick ra khỏi đội giờ!”
“Dạo này có vụ gì hay không?”
Dương Minh vừa tiến vào giao diện cửa hàng, vừa nhàm chán hỏi. Điểm công lao là đơn vị tiền tệ duy nhất ở nơi đây, cha mẹ hắn có rất nhiều, nhưng đều không phải của hắn.
Mặc dù mẹ hắn bình thường vẫn lén lút cho hắn để mua sắm , tiêu xài, nhưng dạo gần đây hắn càng ngày càng ngại ngùng, không mặt dày ngửa tay xin được.
Câu nói như động đến chỗ ngứa, máy phát của Chu Thái được dịp bật liên hồi.
“Có có, cực hot luôn!”
“Nghe nói gần nhất tàu S-38 tìm được một hành tinh xanh rồi!”
“Mặc dù có thần bí năng lượng bao phủ, nhưng đang không ngừng có người tiến đến tìm hiểu!”
“Nghe nói chết rất nhiều người!”
Dương Minh “ồ” một tiếng, cũng chẳng hào hứng mấy.
Hành tinh xanh thì sao chứ, đối với hắn, cũng chỉ là thay đổi một địa điểm để chìm đắm trong thế giới game mà thôi.
Nhân loại cũng thật kỳ lạ, vi vu trong vũ trụ khám phá không phải tốt hơn sao?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!