Vụ án phòng thí nghiệm - Chương 13 ( Hết )
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
88


Vụ án phòng thí nghiệm


Chương 13 ( Hết )



PHẾ TÍCH DYMAR

Thứ sáu, 21 giờ 38

Thuộc hạ của Lenz đều là những chuyên viên “càn quét” mau lẹ. Súng vẫn nổ đinh tai. Adam rất ngạc nhiên về sức đề kháng của Jeremy. Người hắn găm đầy đạn, nhưng hắn vẫn di động và chiến đấu như một con quỷ dữ. Những tiếng kêu trong đống phế tích rồi một tiếng nổ!

Thấy rằng đã tới lúc thuận tiện, Adam đi tới chiếc xe được dùng làm Tổng hành dinh. Hắn và các thuộc hạ của hắn đã tới trước Scully 20 phút. Họ đã chuẩn bị tất cả và thận trọng không để lộ mục tiêu trước giây phút quyết định. Họ đã sử dụng các chất nổ chứa trong một container của hãng thầu có trách nhiệm san bằng phế tích này. Họ còn dùng cả những sản phẩm đốt cháy trong kho dự trữ của họ. Adam đã hứa với cấp trên là phải “làm sạch” khu vực này.

Giây phút quyết định đã tới.

– Tất cả sẵn sàng rồi chứ? Adam hỏi.

– Thưa sếp, vâng.

Adam nhìn lần cuối những phế tích của DyMar.

Và bấm nút kích nổ.

PHẾ TÍCH CỦA DYMAR

Thứ sáu, 21 giờ 47

Sức mạnh của chất nổ làm đổ sập bức tường bê tông và một phần lớn những cột kèo mà vụ phá hoại lần trước hãy còn nguyên vẹn. Những ngọn lửa cuồn cuộn bốc lên trời. Một tiếng rú kinh hoàng khiến Mulder – đang nấp dưới cái bàn giấy kim loại giật nảy người. Trong đám khói mịt mù, anh nhận thấy một người đàn ông mặc sắc phục đen cố sức chạy ra khỏi cái lò lửa. Quần áo của hắn bốc cháy. Những tiếng nổ vang lên tứ phía, xen lẫn những tiếng kêu và tiếng chó sủa. Con Labrador thình lình nhảy vào bên trong phòng thí nghiệm. Một tiếng nổ hất nó vào một trong những bức tường hiếm hoi còn lại. Bộ lông của con vật có một vài nơi bị bén lửa, nhưng Vador đang tìm kiếm một cái gì đó nên nó không chịu bỏ cuộc.

Nhìn thấy con chó, Mulder gân cổ lên gọi:

– Hê, Vador! Quay trở lại! Mày sẽ bị chết cháy!

Scully cố giữ đứa bé trong vòng tay, nhưng nó vùng vằng và cái áo của nó rách toạc. Thoát khỏi đôi tay bảo vệ của cô, nó cắm cổ chạy vào trong vùng khói lửa.

– Jody, không! Cháu chết mất thôi!

Đứa bé không nghe cô. Nó muốn đi tìm anh bạn bốn chân của nó. Con Vador đã tiến sâu vào phía trong tòa nhà. Jody chạy, chạy miết không cần biết những viên đạn lạc réo chung quanh nó. Nó ứng xử như thế vì nó nghĩ hoàn toàn không thể bị tổn thương nhờ sự bảo vệ của cảnh sát sinh học trong cơ thể nó.

Scully gào tên anh bạn đồng nghiệp. Cô không biết anh ta ở đâu, và cũng chẳng biết anh ta còn sống hay không. Cô nghe thấy Jody gọi con chó:

– Vador mày ở đâu? Lại đây, Vador!

Quên cả thận trọng, Scully đuổi theo đứa bé. Khó lòng tìm thấy nó trong cái địa ngục này: khói và những làn hơi nóng quạt vào mặt, cô lại nghe thấy tiếng đứa bé gào lên: “Vador!”

Sau giây phút tưởng như bất tận, cô nhìn thấy Jody và vẫy tay để lôi kéo sự chú ý của nó.

– Jody! Cần phải ra khỏi đây ngay, tòa nhà sắp sụp đổ!

– Scully!

Giọng nói khản đăc… Chính là Scully. Anh xuất hiện ở cuối gian phòng, áo bốc khói, bước đi không vững. Cô phất tay chỉ cho anh lối ra, nhưng chính ngay lúc ấy bức tường ở gần đó sập xuống. Một bóng dáng quái đản hiện ra trên nền của những ngọn lửa.

– Jody! Thế là chúng ta đã tìm thấy nhau! Jeremy reo lên.

Lão quái trước mặt họ hình như trơ trơ với ngọ lửa bén vào quần áo của lão. Cơ thể biến dạng của lão chảy ra như sáp, và da lão, đôi chỗ bị vôi hóa, giần giật những chuyển động ghê khiếp. Cùng lúc ấy, những vết thương của lão khép lại như có ma thuật.

Những xúc tu thõng xuống, lão chắn ngang lối ra.

Hoảng sợ, đứa bé nhào vào vòng tay của Scully. Cô nhìn thấy những vết xước trên da nó hình như không lên sẹo, trái với vết thương của nó do đạn bắn trước đây. Bộ những vi sinh vật trong người nó bỏ cuộc rồi sao?

Một tiếng gầm chợt vang lên. Một mũi tên đen vọt ra từ vùng lửa khói. Con Vador đã tới cứu cậu chủ. Nó xông tới Dorman. Con vật nóng lòng cứu chủ đã vận hành toàn lực đẩy lão quái về những ngọn lửa đang bốc cao. Nơi đó, sàn có nhiều lỗ thủng và, từ dưới tầng hầm lại bùng lên một lò lửa khác. Dần dần con chó, không còn cảm giác với những ngọn lửa bén vào lông nó, đã đẩy lùi Dorman xa hơn nữa, xa hơn nữa…

Tiếng sủa chiến thắng và tiếng rú khiếp hãi hòa lẫn vào nhau, khi hai đối thủ rớt xuống một trong những kẽ nứt lớn nhất.

Tất cả chấm dứt!

Jody nức nở cố giằng ra khỏi Scully để đuổi theo con Vador. Nhưng lần này cô không cho nó cục cựa. Cô dẫn đứa bé về phía lối ra, về nơi an toàn. Mulder đi theo cô, bước thấp bước cao, ho sù sụ.

Sau đó, toàn bộ khu DyMar sập xuống trong cái mới hỗn độn những cột kèo, bê tông và gạch đá.

Không còn một vết tích nào về DyMar nữa.

Hổn hển, ngơ ngác, ba kẻ sống sót nhìn nhau: họ đã thoát khỏi địa ngục. Họ hít thở không khí tươi mát, trong lành của ban đêm.

BỆNH VIỆN PITIE – PORTLAND, OREN

Thứ bảy, 12 giờ 16

Scully đã xem xét lại những kết quả ghi trong hồ sơ bệnh án của bé Jody, nhưng cô chẳng hiều gì cả. Cô có trong tay những biều đồ chỉ ra những tham số khác nhau nói về tình trạng sức khỏe của Jody. Không sao hiểu được! Cô xếp tất cả vào trong một hồ sơ và đến gặp Mulder đang đứng gác bên giường bệnh của Jody.

Scully trao tập hồ sơ cho Mulder.

– Em chưa xác định được điều gì khiến em ngạc nhiên nhất: những dấu hiệu chứng tỏ những bộ máy tí hon đã hoàn thành nhiệm vụ hay là sự biến mất của chúng.

Mulder lật nhanh mấy trang.

– Em chờ đợi một cái gì khác?

Scully nhún vai.

– Vâng, anh hãy coi những kết quả phòng thí nghiệm. Không có một chút dấu vết nào của những vi sinh vật trong máu của Jody.

Mulder gãi cằm.

– Làm sao có thể như thế được? Em đã thấy thằng bé bị một viên đạn vào ngực rồi lại hồi sinh.

– Em không biết. Có thể em đã nhầm. Có lẽ viên đạn không trúng vào chỗ phạm và…

– Scully, đừng nói lăng nhăng nữa! Bệnh bạch cầu của thằng bé đã bước sang thời kỳ trầm trọng và bây giờ nó khỏe lại! Những vi sinh vật của David Kennessy đã chữa cho nó khỏi bệnh!

Scully bắt đầu có những nghi vấn sau vụ hỏa hoạn ở DyMar lần thứ hai. Những vết xước trên da Jody do những thủy tinh gây ra đã không lên sẹo ngay… mà mãi sau đó mới lành lặn một cách bình thường. Jody là một đứa trẻ như những đứa trẻ khác. Cô mỉm cười nhìn Jody vừa tỉnh giấc. Nó đáp lại bằng cái nháy mắt.

Vài phút sau nhà ung bướu học tiến vào với một xấp giấy tờ trong tay. Scully và Mulder theo ông ta ra ngoài hành lang.

– Tôi đã có những kết quả – ông ta loan báo. Không hề có dấu vết của bệnh bạch cầu. Tôi đã chọc dò tủy sống của thằng bé.

Người thầy thuốc ngập ngừng rồi tiếp:

– Theo hồ sơ thì bệnh bạch cầu của nó ở trong giai đoạn cuối. Nhưng nó lại hoàn toàn khỏe mạnh. Tôi đã chứng kiến biết bao nhiêu đứa trẻ bệnh hoạn, nhưng thằng bé này là một trường hợp đặc biệt: bệnh bạch cầu của nó đã biến mất. Không phải là thuyên giảm mà hoàn toàn khỏi hẳn.

Scully không bao giờ dám hy vọng một tin vui như thế.

Ông ta suy nghĩ trong giây lát rồi tiếp:

– Như các vị đã biết, những phép lạ đã từng diễn ra. Chúng hiếm có, nhưng chúng hiện hữu… Chứng cớ thật khó mà giải thích được.

Họ quay trở lại căn phòng. Nhà ung bướu học loan báo cho đứa bé:

– Chú bé Kennessy, chú đã khỏi hẳn. Ngoại trừ một vài vết xước trên da và một vài vết bầm, mọi sự đều tốt đẹp.

Scully này người lên:

– Mọi sự tốt đẹp sao được? Đứa bé này đã mất cả cha lẫn mẹ! Nó lại đã từng kế cận với cái chết, người đàn ông mà nó coi như chú đã phản bội nó, chính phủ còn phái các sát thủ tới để loại trừ nó, và con chó của nó đã chết!

Ông đốc tờ nhún vai:

– Tôi không có những thứ thuốc để chữa các loại bệnh ấy, rất lấy làm tiếc.

– Cám ơn, chúng tôi sẽ tiếp xúc với bác sĩ nếu chúng tôi có vấn đề.

Dana mời khéo ông ta ra khỏi cửa. Mulder ngồi xuống phía chân giường Jody.

– Cháu đã nghe thấy chưa? Cháu khỏi bệnh rồi. Những vi sinh vật mà ba cháu phát minh ra đã cứu được cháu. Chúng đã chữa cho cháu khỏi bệnh ung thư cũng như đã làm lành vết thương bởi viên đạn. Nhưng chúng đã biến mất.

Jody có vẻ như coi đó là chuyện hết sức bình thường.

– Ba cháu bảo những cảnh sát sinh học sẽ tiêu tan một khi chúng hoàn thành công việc của chúng. Ba cháu bảo những bộ máy tí xíu ấy đã chữa lành cho cháu từng tế bào một, và chuyện đó mất nhiều thì giờ lắm, nhưng cháu mỗi ngày một khỏe hơn. Thế rồi, cho tới khi nào cháu khỏi bệnh, chúng sẽ biến mất đi hết.

Mulder quay về phía Scully.

– Như vậy bác sĩ Kennessy đã biết được sự nguy hiểm khi sử dụng vi kỹ thuật. Ông ấy đã trang bị cho những vi sinh vật một hệ thống tự hủy.

Scully nắm tay đứa bé.

– Jody, chúng ta sẽ thu xếp để ọi người biết rằng cháu sẽ không còn những vi sinh vật ở trong người nữa. Khi hiểu ra sự việc đó, những người trong bóng tối sẽ không còn đuổi theo cháu.

Về Jody, Scully sẽ tìm cho nó một nơi trú ẩn an toàn. Còn Mulder, anh sẽ thu thập các chi tiết để làm báo cáo lên cấp trên.

CỘNG ĐỘNG TỰ TRỊ – MỘT NƠI NÀO ĐÓ THUỘC OREN

Một tháng sau

Những người sống ở đây thật lạ lùng, Jody thầm nhủ, nhưng ít ra nó cũng cảm thấy được an toàn. Sau những thử thách đã vượt qua, nó có thể đề kháng bất cứ cái gì. Nó đã thấy cái thế giới nhỏ bé của nó sụp đổ dần dần: trước hết người ta cho nó biết nó bị bệnh bạch cầu và nó đã trải qua nhiều tháng phấn đấu chống lại cái bệnh khủng khiếp ấy. Rồi ba nó mất trong cuộc hỏa hoạn tại DyMar. Sau đó, nó lại phải theo mẹ chạy trốn, và cuối cùng là cái chết bi thảm của mẹ nó…

May mắn thay, trong đời nó còn có cô Dana. Cô đã đưa nó tới đây ẩn náu trong vòng tay che chở của các thành viên trong cộng đồng, Jody Kennessy đã trở thành một biểu tượng đem lại phước lành cho họ, vì mới tám tuổi đầu, nó đã là cái đích của những thế lực đen tối nhất của guồng máy, và nó đã tồn tại.

Câu chuyện của đứa bé ấy đã tăng cường sự quyết tâm của cộng đồng nhỏ bé. Từ nay, hơn bao giờ hết, họ dứt kkhoát lánh xa một xã hội mà chính phủ bao gồm những kẻ sát nhân và những phường âm mưu.

Jody đã hoàn toàn khỏi hẳn. Nỗi buồn và nỗi sợ của nó rồi cũng sẽ nguôi ngoai dần. Nó dành nhiều thời gian đi lang thang trong khuôn viên của cộng đồng, đôi khi nó tham gia vào việc trồng rau. Ở đây, người ta đi săn và trồng trọt để tự lực cánh sinh. Có thể nói rằng đó là một bộ tộc xuất hiện từ một thế kỷ khác.

Sương mù trôi nổi trên những hàng cây giống như một dải lụa trắng trong lúc một ngày mới bắt đầu. Trên vùng trời, mây xám nặng nề che phủ vầng thái dương. Jdy vừa đi vừa dò dẫm. Jacob, vị trưởng lão của “bộ tộc” đã cam đoan với nó rằng không còn những bãi mìn nữa. Nhưng dù sao nó vẫn hơi sợ, Jacob bảo rằng cần phải duy trì một không khí hoảng sợ chung quanh trại. Mục đích chính là để ngăn ngừa những kẻ lạ mặt của thế giới bên ngoài.

Jody nghe thấy tiếng chó sủa ở phía xa.

Cộng đồng nuôi nhiều loại chó, nhưng tiếng sủa của con chó này nghe rất quen thuộc. Đứa bé ngước mắt nhìn.

Con vật lại sủa. Jody không nhầm, chính là nó.

– Lại đây, Vador!

Có tiếng sột soạt trong bụi cây, và con Labrador đen xuất hiện. Con vật nhảy lại phía đứa bé, vẫy đuôi tíu tít và gâu gâu mừng rỡ.

– Vador, chính là mày, người bạn thân thương của ta!

Rồi Jody xem xét con Vador.

Con chó khỏe mạnh, chẳng sao cả. Tuy nhiên, Jody đã thấy nó biến mất trong hỏa ngục của DyMar. Khi ngọn lửa được dập tắt, chỉ còn lại những tro than và cột kèo vặn vẹo. Không một thứ gì tồn tại… ngoại trừ Vador.

Jody biết rằng con chó ấy cũng như nó: không giống ai. Nó lại trở thành một đứa trẻ bình thường như những đứa khác, khi những vi sinh vật trong cơ thể nó đã chết hết, sau khi chúng hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng con Labrador không có những thiết bị an toàn như của Jody. Nó nghiễm nhiên là một “supertoutou” – một “siêu khuyển”.

Con vật nhảy cỡn chung quanh Jody, gần như lật ngửa thằng bé ra, liếm vào mặt cậu chủ. Vador không mang cổ dề, không có một chút căn cước nào về nó. Càng tốt! Tất nhiên, Jody sẽ không thể nói cho các thành viên khác trong cộng đồng biết sự thật về con vật. Ngoại trừ cô chú Dana và Mulder, sẽ không có một ai biết về câu chuyện về Vador.

Jody ép sát con Labrador vào ngực, vuốt ve bộ lông đen mượt của nó. Jody luôn tin tưởng người bạn bốn chân ấy. Mẹ nó đã từng bảo nó: con Vador trung thành không bao giờ bỏ rơi nó cả.

– Cục cưng của mẹ, đừng lo ngại, Vador sẽ trở về. Nó luôn trở về với con, con biết rõ nó mà.

Và quả nhiên, nó đã trở về.

HẾT

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN