[Xuyên Thư] Không Có Nữ Chủ Bạch Liên Hoa!
Chương 8
“Sao muội cứ nhất quyết phải tìm ông ta?” – Sở Thiên hỏi Sở Dao.
“Nhờ ông ấy chỉ bảo thêm về dược! Nhìn lũ thái y đã bạc đầu nhưng vẫn vô dụng trong triều ta chịu không được! Phụ hoàng không cứu được cũng do mấy lão già đó vô tích sự! Mẫu thân khó chịu trong người, nhờ mấy lão đó khám, đơn thuần khó chịu liền trở nên sốt nặng! Huynh không nhớ sao?” – Sở Dao dậm chân xuống đất.
“Dao Nhi! Muội sao lại có thể nói những lời đó.” – Sở Thiên nhíu nhíu mi.
“Thật ra thì y thuật không phải cứ học qua loa là được. Muốn phối dược, chữa bệnh cứu người thì cũng phải tinh thông các loại thảo dược, các loại bệnh, phối dược phải phối đúng liều lượng chuẩn xác. Còn sai lệch thì thôi, đã bệnh còn sinh thêm bệnh.” (Hành nghề dùng dao phay chặt gió. Mong chư vị thông cảm…)
Ba người nghe xong liền quay qua nhìn Chu Hiên, Sở Dao có ánh mắt sáng nhất.
“Vị sư huynh này…” – Sở Dao hỏi.
“E hèm, câu này ta nghe từ một người bạn làm thầy thuốc thôi ha ha…”
“Giờ thì quay trở về được chưa?” – Sở Thiên nhíu mày.
Sở Dao cúi đầu, mặt uỷ khuất: “Muội là đi cứu người mà…”
Sở Thiên thở dài một hơi.
“Huynh không trách muội, giờ thì trở về, kẻo mẫu thân lo lắng lại bệnh nặng thêm, nàng đã yếu lắm rồi.”
“Có phải ta thất bại lắm không? Cứu chữa được bệnh dịch cả một làng, còn mẫu thân mình thì không cứu được… Ta muốn tìm Đệ nhất thần y kia để y giúp mẫu thân khỏi bệnh, không lẽ bây giờ phải bỏ cuộc sao?” – Sở Dao vành mắt bắt đầu đo dỏ.
“Đừng trách bản thân muội. Đáng trách là ta mới đúng.” – Ánh mắt Sở Thiên bắt đầu đượm buồn.
Chu Hiên nhìn một màn huynh huynh muội muội này chịu không nổi, đành phải lên tiếng hỏi:
“Mẫu thân các ngươi là bị bệnh như thế nào?”
Sở Thiên cùng Sở Dao nhìn Chu Hiên bằng ánh mắt đề phòng. Hai người không muốn tin bệnh tình của Thái Hậu Nương Nương bị truyền đi.
Chu Hiên giơ hai tay lên: “Ta lớn lên ở vùng quê, sư phụ ta cũng là thầy thuốc, ta cũng học được một ít, các ngươi không cần lo.”
Vương Diệp không hiểu mô tê, nhưng y tin Chu Hiên, thấy trong nhà hắn cũng toàn là dược, liền lên tiếng:
“Thiên Công tử, cứ nói đi. Nếu có thể Chu Hiên sẽ giúp ngươi. Ta tin hắn.”
“Thiên Công tử?” – Sở Dao ánh mắt mê man nhìn Sở Thiên.
Sở Thiên đặt tay lên đầu Sở Dao, ý bảo đừng nói gì nữa.
“Mẫu thân ta tuổi đã lớn, thân thể cũng có ít bệnh. Người xung quanh thấy vậy liền dâng một loại củ rất lạ gọi là ô đầu lên, nói là làm rượu uống rất tốt cho người cao tuổi. Họ muốn giúp mẫu thân ta nâng cao được thể lực, bớt đau mỏi, ăn ngủ tốt. Nàng lâu lâu liền uống rượu ô đầu đó. Nhưng mẫu thân ta càng ngày càng yếu. Nàng nói nàng có cảm giác tê ở lưỡi, rồi ngứa cổ và ho. Một vài lần sau đó nôn mửa, chân tay nàng rất lạnh, toát mồ hôi, tim đập nhanh, loạn hô hấp. Thái y vẫn chưa tìm ra nàng bị gì.” – Sở Thiên lắc đầu, Sở Dao nhìn mặt đất.
“Ô đầu là độc dược. Biết sử dụng thì thành dược tốt, không biết thì thành độc. Ô đầu là loại thuốc sống, muốn giảm bớt độc tính nên nấu thành dạng thuốc chín, gọi là phụ tử. Tốt nhất là nên nấu chung với cam thảo và gừng để độc tính bớt một lượng lớn, sẽ có tác dụng cao hơn.”
Vương Diệp ngẫm nghĩ. Ở hiện đại người ta đã tìm ra loại thuốc này đi, hình như là một loại thuốc Đông Y.
Sở Dao trợn tròn mắt nhìn Chu Hiên.
“Ngươi… Ngươi cư nhiên biết rõ về dược như vậy! Ngươi có thể về cung giúp mẫu thân ta không?”
“Ta không đi được. Có giấy bút, ta ghi huyệt châm cứu rút độc giúp mẫu thân ngươi khỏi bệnh, loại độc trước. Về nhà theo giấy thuốc mà sắc thuốc, cần ta làm gì. Huống chi ca ca của ngươi…” – Chu Hiên nói đến đây liền liếc mắt sang nhìn Sở Thiên.
Sở Thiên nhướng mày nhìn lại y: “Huyệt châm cứu chỉ viết giấy, lỡ châm không đúng chỗ, sai huyệt thì chẳng phải là chết người à? Ngươi muốn giết mẫu thân ta sao?”
Chu Hiên đánh một cái rùng mình: “Không… Không có!”
“Vậy ngươi sẽ giúp mẫu thân ta khoẻ lại chứ?”
Chu Hiên nhìn đôi mắt tràn đầy mong đợi của Sở Dao mà nuốt cục nghẹn ở cổ họng xuống. “Đệ nhất thần y” cái gì! Dù mang độc dược đầy mình cũng đâu thể đầu độc cái vị minh quân Sở Thiên này được!
“Nhưng mà còn Vương Diệp… Y ở đây một mình ta không yên tâm!” – Chu Hiên nói.
“Ngươi theo Dao Nhi trở về, trên đường đi sẽ gặp Hồng Ô (Quạ đỏ). Hắn giám sát ngươi. Ta ở đây cùng Vương Diệp.” – Sở Thiên nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Chu Hiên biết mình hết cách, liền quay về căn nhà lấy thảo dược, gói gém cẩn thận rồi nói tạm biệt, cuối cùng còn ôm Vương Diệp một cái như phải xa cách nhau mấy chục năm nữa.
“Muội trở về đây.” – Sở Dao nói, Sở Thiên chỉ gật gật đầu.
“Hai người đi đường cẩn thận.” – Vương Diệp đứng trước cửa nhà vẫy vẫy tay.
Chu Hiên như vẫn còn luyến tiếc, đi xa nhưng vẫn quay lại nhìn Vương Diệp một cái rồi quay đầu chạy đi.
“Muội muội ngươi thích y dược nhỉ?” – Vương Diệp cười cười, nhìn mặt đất.
“Con bé bị ám ảnh cái chết đột ngột của phụ thân. Đến giờ nó vẫn luôn tìm kiếm vị Đệ nhất thần y kia, nhờ ông ta chỉ dạy y thuật để cứu người.” – Sở Thiên nhàn nhạt lắc đầu.
“Thiên Công tử, cho ta mạo phạm xin phép, ta có thể mượn khối ngọc bội ngươi đang đeo bên hông không?”
Sở Thiên nghe xong, trong mắt hiện lên một vài tia do dự.
“Nếu không được cũng không sao… Ta không có ý gì…” Chỉ là, khối ngọc bội đó, rất quen thuộc.
Lúc chưa xuyên đến đây, nhà y cũng có khối ngọc bội như vậy. Cha mẹ y bảo, đó là vật gia truyền của tổ tiên. Khối ngọc bội màu tím, bên trên khắc chữ “Minh”, phía dưới thắt dây đỏ.
Sở Thiên đưa tay xuống, tháo ngọc bội bên hông ra, đưa cho Vương Diệp.
“Ngươi xem đi.”
Vương Diệp đưa tay nhận. Y vân vê, dùng ngón tay lướt nhẹ qua chữ Minh, nở nụ cười.
“Ngươi biết khối ngọc bội này?” – Sở Thiên hỏi.
Vương Diệp lắc đầu. “Không biết. Chỉ là có chút quen mắt.”
“Đây là khối ngọc bội của tổ tiên ta để lại. Mỗi người con trai trưởng trong nhà đều được giữ. “Minh” này là anh minh, tài trí.” Còn là minh quân.
Vương Diệp lưu luyến trả lại cho Sở Thiên. “Sao ngươi không về với muội muội?”
“Tên kia chắc cũng không dám làm gì.”
Ánh mắt Sở Thiên dịu lại.
“Ngươi tin hắn, ta cũng tin.”
____________________
Bạch Chi Viên sau khi gặp Chu Hiên liền chạy về Chi Ảnh Cung, bực bội bước vào phòng.
Nguyên một ngày trời chạy đi chạy về chạy tới chạy lui còn lại bị cái loại xuân dược kia dày vò, có là Thượng đế cũng không chịu nổi.
“Cung chủ, ngươi tìm được Vương Diệp rồi à?” – Tả hộ pháp nghe tiếng Bạch Chi Viên về liền chạy qua phòng hắn hỏi.
“Câm miệng đi! Đừng nhắc đến loại súc sinh đó! Không ai được đi tìm hắn, mặc xác hắn!”
“Vậy ta lui ra ngoài.” – Tả hộ pháp thấy tâm trạng Bạch Chi Viên không ổn, liền đi ra.
Bạch Chi Viên ở trong phòng, hất hết bộ ấm trà xuống đất vỡ tan tành.
“Có chuyện gì?” – Hữu hộ pháp nghe thấy tiếng đổ vỡ từ phòng Bạch Chi Viên liền chạy đến, thấy Tả hộ pháp đứng bên ngoài cau mày.
“Không biết. Cung chủ lúc về đã như vậy, còn nói Vương Diệp là súc sinh, không cho chúng ta đi tìm.” – Tả hộ pháp càng nói càng nhíu mày chặt hơn. “Ta còn ngửi được trên y phục của Cung chủ có mùi xuân dược khí đặc biệt của Hương Viên Thanh lâu, cùng cái mùi kia…”
Hữu hộ pháp hiếm khi tỏ ra vẻ nghiêm túc. “Ta tin Cung chủ vẫn không điên dại đến mức làm Cổ Hương kia. Mà nếu có phát sinh, kịch độc kia cũng đủ giết chết Cung chủ trong chưa đầy một phần ba nén nhang.”
“Nhưng mà Trần Nguyên… Ta vẫn rất lo…”
“Không sao. Ngươi cứ tin ta.” – Hữu hộ pháp đặt tay lên lưng Tả hộ pháp vỗ vỗ.
______
Vương Diệp bó gối trên giường nhìn Sở Thiên đang ngồi ở cái bàn đối diện uống trà.
“Thiên Công tử, ta có một bí mật, nhưng không biết có nên nói cho ngươi nghe hay không… Ngươi có muốn biết không?” – Vương Diệp nghiêng nghiêng đầu nhìn Sở Thiên.
“Bí mật của một người, trừ phi họ muốn nói, nếu không thì cũng không ai biết. Nếu ngươi muốn nói, ta sẵn sàng lắng nghe và giữ bí mật.” – Sở Thiên dùng nắp chén trà gạt gạt lá phía trên.
“Thật ra… Thật ra linh hồn ta là từ tương lai xuyên đến đây, nhập vào thân xác này. Dù có hơi hoang đường, nhưng nó là sự thật. Ngươi có tin không?” – Vương Diệp hỏi.
Sở Thiên đặt chén trà xuống bàn, nhìn Vương Diệp rồi trả lời một cách bình thản: “Dù ta chưa thấy hiện tượng này bao giờ nhưng nếu ngươi nói là thật, ta cũng sẽ tin rằng nó là có thật. Cái gì cũng có thể xảy ra.”
Nhưng trong lòng Sở Thiên cũng cảm khái “Hèn chi tính cách thay đổi nhanh quá chừng. Từ đanh đá thành hiền lành ngoan ngoãn, cứ như bị tâm thần phân liệt. Giờ thì hiểu rõ nguyên nhân rồi.”
Đáy mắt Vương Diệp hiện lên ý cười.
“Cảm ơn ngươi đã tin ta. Nhưng giờ việc đó cũng chả còn quan trọng. Ta giờ đã là người của thế giới này, thuộc về Sở Quốc này rồi.”
“Ta cũng có một bí mật đã giấu ngươi. Ngươi có muốn nghe không?” – Sở Thiên hỏi.
“Ngươi nói đi.” – Vương Diệp gật gật đầu.
“Thật ra ta là Sở Thiên, vua của Sở Quốc.” – Sở Thiên nói đến đây thì im lặng, quan sát phản ứng của Vương Diệp.
TMD, ĐÂY LÀ NAM PHỤ THANH MAI TRÚC MÃ CỦA NỮ CHỦ ĐÂY Á!? VUA CỦA MỘT NƯỚC ĐANG NGỒI TRƯỚC MẶT Y, TẮM CHUNG ÔN TUYỀN, THẨM DU CHO Y Á!?
TMD CÁI THẾ GIỚI NÀY LOẠN RỒI!
Vương Diệp có hơi giật mình, xong rồi nhìn Sở Thiên mà cười.
“Thất lễ thất lễ. Nhưng mà Sở Vương thông cảm, người ta có hơi nhức, không thể quỳ xuống hô vạn tuế.”
“Không cần hành lễ với ta. Ta với ngươi bây giờ là bằng hữu, không cần quan trọng lễ tiết.” – Sở Thiên khoát khoát tay.
“Đa tạ.” – Vương Diệp nhìn Sở Thiên rồi mỉm cười một cái.
“Ngươi có thể kể về lúc trước khi ngươi xuyên đến đây không?” – Sở Thiên hỏi.
“Ở tương lai, nơi ở lúc trước của ta gọi là thế giới hiện đại. Tất cả con người đều phụ thuộc vào máy móc và công nghệ tiên tiến. Ta lúc trước vẫn là nam nhân, mang vẻ ngoài, giọng nói, khuôn mặt này, cũng tên là Vương Diệp. Cha mẹ cũng không thay đổi, nhưng ta có một muội muội tên Vương Na. Xuyên đến thế giới này liền có một tỷ tỷ tên Vương Hướng Lan.” – Vương Diệp như đang chìm vào hồi ức những ngày tháng còn ở hiện đại.
“À Vương Hướng Lan…” – Sở Thiên mỉm cười rồi nhấp một ngụm trà.
“Ngươi là thanh mai trúc mã của tỷ ấy?” – Vương Diệp hỏi.
“Đừng nghe người ngoài đồn bậy. Ta hận cô ta còn không hết, lấy đâu ra yêu thương thân thiết mà thành thanh mai trúc mã.” – Sở Thiên cười.
“Sao ngươi lại hận Vương Hướng Lan?”
“Ta còn có một đệ đệ ruột tên Sở Đằng, bằng tuổi ngươi. 9 năm trước, trong một lần nó đi chơi, bị Vương Hướng Lan đẩy xuống nước mà chết đuối.” – Sở Thiên nhớ lại, lắc lắc đầu.
Năm nay y 16, 9 năm trước là 7 tuổi… Lúc đó Vương Hướng Lan 11 tuổi. Một tiểu cô nương 11 tuổi mà đã ác độc vậy ư?
“Ngươi… Nhớ lại cũng đừng quá đau lòng…” – Vương Diệp chỉ còn cách an ủi này.
“Ta không đau lòng. 9 năm rồi, còn gì nữa đâu mà đau lòng chứ. Ta chỉ sống cho hiện tại chứ không sống vì quá khứ.”
Ái chà, Sở Thiên này cũng biết nói mấy câu so deep này a.
“Không đau lòng thì tốt rồi.”
__________
Sáng hôm sau, Tả hộ pháp và Tiểu Lam đi hái sen ở đầm đằng sau Chi Ảnh Cung.
“Phụ thân, Bạch Phu nhân vẫn chưa về à?” – Tiểu Lam ngồi chơi bên bờ hồ, nhìn Tả hộ pháp dưới đầm sen hỏi.
“Cung chủ không cho chúng ta tìm Phu nhân về.”
“Vì sao ạ?” – Tiểu Lam nghiêng nghiêng đầu.
“Ta cũng không biết. Qua đây lấy sen bỏ vào giỏ.”
“Vâng.” – Tiểu Lam vòng ra sau gốc cây xách giỏ tre đến gần Tả hộ pháp.
Đang đi, thấy lạnh lạnh bên chân phải, Tiểu Lam cúi xuống nhìn.
…
“RẮN! PHỤ THÂN ƠI CÓ RẮN!” – Tiểu Lam hét toáng lên.
Một thân ảnh vụt qua trước mặt tiểu Lam, máu bắn tung toé. Con rắn màu lục đứt làm đôi.
“Tiểu Lam! Ngươi có sao không?” – Nghe tiếng hét của Tiểu Lam, Tả hộ pháp nhanh chóng chạy lên bờ nhưng có một người nhanh hơn – Hữu hộ pháp.
“Sao ngươi lại ở đây?” – Tả hộ pháp hỏi.
“Trên đường đi ta thấy rắn, lần theo mấy con khác đến đây ^_^.” – Hữu hộ pháp trả lời.
“Khè… Khè… Khè…” Tiếng kì quái vang lên. Không phải một mà là rất nhiều tiếng kêu.
Ba người bất giác lùi lại. Hai người lớn vây lại bảo vệ đứa con nít.
________
Tiểu Kịch Trường:
Vương Diệp: Tả hộ pháp, tại sao Tiểu Lam lại gọi ngươi là phụ thân?
Tả hộ pháp: Là lúc nó còn nhỏ, mới sinh ra đã bị bỏ rơi. Ta nhặt về Chi Ảnh Cung, nuôi nó rồi nó liền gọi ta là phụ thân. Ta đặt tên nó là Dương Lam.
Vương Diệp: Dương Lam? Thế ngươi tên gì?
Tả hộ pháp: *ấp úng*
Hữu hộ pháp: Tên hắn là Dương Thốn.
Tả hộ pháp: *bịt miệng Hữu hộ pháp* *lôi đi* Ta có việc bận cần xử lý với Hữu hộ pháp trước. Cáo từ!
Vương Diệp:…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!