Nhật kí làm bạn trai của hội trưởng học sinh
#3
-Phòng hội học sinh-
Tiêu Dương ngồi sau bàn làm việc của hội trưởng, hai tay đan lại để trên mặt bàn, mặt không cảm xúc nhìn hai người ngồi đối diện.
-Tiêu Dương, cậu đến khuyên giải đội trưởng hộ bọn tôi đi.- Số 7 Vương Khải Hòa lên tiếng năn nỉ.
-Đúng đấy lão thập, giờ chỉ có cậu mới khuyên được Nhất Nam thôi.- Lần này người lên tiếng là số 9 Tần Nhiên. Trong giọng nói của hai người đều có nét gấp gáp.
– Có chuyện gì sao?- Từ nãy tới giờ Tiêu Dương đều im lặng lắng nghe, bây giờ mới lên tiếng.
Vương Khải Hòa và Tần Nhiên cùng đồng thanh thở dài một tiếng:
-Hôm qua chúng ta đấu với Đại học A, đã dẫn trước 2-0 mà còn bị họ gỡ hòa. Đội trưởng nói tại chúng ta không nghiêm túc tập luyện, lơ là cảnh giác nên bị xuống sức và bị gỡ hòa ở phút cuối. Lão bát nghe được liền đến đôi co vài câu, bây giờ đang cãi nhau ở sau trường kia kìa. Cậu là hội trưởng, mau ra giải quyết đi.
Câu nói vừa dứt, đột nhiên ở ngoài vang đến tiếng của mấy học sinh nam:- Mau đến xem, sau trường có đánh nhau.
– Ai với ai?
– Người trong đội bóng đá trường mình.
– Xong, giờ đánh nhau luôn rồi.- Tần Nhiên nhún nhún vai.
Tiêu Dương ngẩng đầu lên:- Giải quyết như thế nào?
Tần Nhiên hơi ngây người ra:- Thì nói vài câu, đe dọa vài câu, cậu là hội trưởng mà, chuyện này cậu phải là người rõ nhất chứ?
– Không cần.
Tiêu Dương giơ tay lên chặn lại lời nói của Tần Nhiên, đoạn chỉnh lại micro kết nối với loa ở sau trường, ghé môi lại, không nhanh không chậm nói:
– Mâu thuẫn chỉ được giải quyết bằng sự đấu tranh giữa các mặt đối lập. Là thằng con trai, giải quyết mọi việc bằng nắm đấm là thằng hèn, có bản lĩnh thì cùng ngồi lại, nói chuyện thẳng thắn với nhau.
Tần Nhiên: …
Vương Khải Hòa: …
Đám người đang đánh nhau sau trường: …
Thế này đã đủ thâm độc chưa?
Thế này đã đủ cao tay chưa?
Nhìn hiệu quả câu nói đang phản ánh rõ ràng trên mặt hai người kia, Tiêu Dương chậm rãi bổ sung:- Giờ ra chơi tiết ba, phòng hội học sinh, họp đội bóng.
Nói xong, ngước mắt nhìn hai người kia:- Được chưa?
Tần Nhiên nhìn Vương Khải Hòa, ho khan hai tiếng, đứng dậy:- Ok, vậy tiết sau gặp.
Ra đến cửa, Tần Nhiên nhường Vương Khải Hòa đi trước, quay lại nháy mắt:- Dư Uyển Linh, 11a6.
Tiêu Dường gạt tay, nhưng miệng lại in lên nét cười.
Cậu biết chứ, biết từ rất lâu rồi…
***
” Thông báo lần 1: Bạn học Dư Uyển Linh, 11a6, đề nghị xuống phòng hội học sinh.”
” Thông báo lần 2: Bạn học Dư Uyển Linh, 11a6, đề nghị xuống phòng hội học sinh.”
” Thông báo lần 3: Bạn học Dư Uyển Linh, 11a6, đề nghị xuống phòng hội học sinh.”
Thông báo được phát ra từ loa kết nối với lớp 11a6, mà loa thì lại ở ngay cạnh chỗ ngồi của bạn học Dư, vì vậy, sau khi loa đột ngột phát ra tiếng, bạn học Dư đã bị dọa cho giật mình đến nỗi đánh rơi cuốn truyện đang đọc dở xuống đất. Đặc biệt hơn, sau khi nghe rõ thông báo hướng đến ai, bạn học Dư đã rơi vào trạng thái tâm lí lơ lửng, mắt trợn tròn, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
– Uyển Linh, thông báo nói mày…hay ai?- Mã Thanh Thanh ở bên cạnh cô cũng ngạc nhiên không kém.
– Tao sao?
– Nói cậu đấy, mau đi đi.- Một bạn học ở bàn trên tốt bụng quay xuống nhắc.
– Nhưng mà … nhưng mà … tao có làm chuyện gì xấu đâu? Đi học muộn không, cướp của giết người không, cưỡng…cũng không. Sao…
– Chắc là có chuyện gì nhờ vả thôi. Đi đi.- Mã Thanh Thanh vỗ vỗ vai cô trấn an.
Dư Uyển Linh chống tay đứng dậy:- Nhờ không được thì vả thôi.
– À..- Mã Thanh Thanh kéo tay Dư Uyển Linh lại- Hội trưởng học sinh là một nam thần đấy. Đến xem thử cho biết.
– Để thử xem.
***
– Vào đi.
Bên trong vang lên một giọng nam nhẹ nhàng. Nén nỗi hoang mang trong lòng, Dư Uyển Linh đẩy cửa bước vào. Nhìn xung quanh, cả căn phòng rộng chỉ có duy nhất một người, Dư Uyển Linh thức thời tiến về chỗ người ấy.
Người ở sau bàn hội trưởng thấy cô tới gần, chậm rãi ngước mắt lên nhìn. Chỉ một cử chỉ đó thôi, Dư Uyển Linh lập tức bảy vía còn ba, hồn bay đi mất.
Quả không hổ danh hội trưởng, ôi mẹ ơi trai đẹp.
Gương mặt cậu ta, có thể nói là hút hồn, không mang vẻ rực rỡ ma mị, lạnh lùng tàn khốc như nam chính ngôn tình, mà có nét gì đó nhẹ nhàng nhưng vẫn rất tinh xảo. Ngũ quan rõ nét, cộng thêm với làn da khá trắng và một đôi mắt đen tuyền ẩn sau lớp tóc mái hơi nâu, đôi môi mỏng mang theo nét cười như có như không hướng về phía cô.
Bảo sao Thanh Thanh gọi cậu ta là nam thần.
Dư Uyển Linh thầm nhủ, nếu biết phòng hội học sinh có trai đẹp như vậy, cô sẽ tích cực phạm lỗi, ngày nào cũng phạm lỗi a~
Cậu học sinh kia bị Dư Uyển Linh nhìn đến không chớp mắt, ánh mắt còn như phát sáng, không được tự nhiên ho nhẹ một cái, mấy ngón tay gõ xuống mặt bàn.
– A, xin lỗi.- Dư Uyển Linh vội thu lại ánh mắt. Nhưng cái vệt hồng hồng trên má cậu ta là sao?
– Bạn học Dư, bạn biết vì sao bạn lại bị gọi xuống đây không?
Dư Uyển Linh thầm cảm thán, nam thần có khác, đến cả giọng nói cũng ấm áp như vậy, “bạn học Dư”, ôi “bạn học Dư”, thật là tình cảm biết bao, nhưng cô vẫn rất đúng phép mà lắc đầu:- Đẹp, à… không có.
Tiêu Dương nén lại ý cười, giải thích:
– Bạn học Dư, hôm qua đá bóng bạn cổ vũ cho đội nào?
Dư Uyển Linh ngây người, cậu ta hỏi vấn đề này làm gì?
– Cho cả hai đội.
Trả lời xong, Dư Uyển Linh lập tức nghĩ đến một khả năng. Chẳng lẽ cậu ta muốn phạt cổ động viên trung lập?
– Bạn học Dư, bạn là học sinh trường Eton, nhưng lại đi cổ vũ cho Đại học A. Chuyện này tính ra, chính là phản bội lại trường.
Dư Uyển Linh: … Phản bội trường? Cái luật lệ này có từ bao giờ vậy?
Đừng lừa nhau thế chứ, năm lớp mười cô có học luật lệ trường mà…
Tiêu Dương chăm chú nhìn nét mặt cô, sau đó cúi xuống ngăn kéo lấy ra một từ giấy, đẩy về phía cô:
– Đây là biên bản, bạn học, cậu tự kiểm điểm đi.
Dư Uyển Linh nhìn tờ giấy trên mặt bàn. Năm chữ” Bản kiểm điểm cá nhân” vô cùng rõ ràng đập vào mắt cô.
– Hội trưởng, chuyện này… thực ra cũng không cần phải làm căng thế đâu.- Ba mươi sáu kế, năn nỉ là thượng sách. Dư Uyển Linh lập tức xuống nước cầu xin.
– Vậy được.
Thật không ngờ Tiêu Dương lại vô cùng thoải mái gật đầu, nhưng chưa để Dư Uyển Linh kịp nói lời cảm kích, cậu ta đã lôi ra một thứ còn kinh dị hơn bản kiểm điểm gấp vạn lần.
– Đây là cờ của trường, kích thước dài hai mét, rộng mét rưỡi. Hai ngày nữa có trận giao hữu giữa trường mình và trường T, bạn học, cậu phụ trách cầm cờ cổ vũ nhé.
Dư Uyển Linh: …
Sốc toàn tập…
Còn có hình phạt nào tàn nhẫn hơn không? Nếu có thì đem ra hết đi.
Vác cái cờ bự tổ chảng này đi, mặt mũi cô biết để đi đâu?
Hơn nữa, cờ to như vậy, một cô gái “chân yêu tay mềm” như cô, liệu có vác được?
Quả thật trai đẹp, chẳng thằng nào dễ tính.
– Bạn học Dư, cậu thấy sao?
Hít một hơi thật sâu, Dư Uyển Linh dùng hết sức bình sinh 17 năm qua với lấy lá cờ, không chút thiện cảm lớn tiếng đáp:
– Chỉ là một lá cờ thôi mà, tôi làm được.
Như vậy còn hơn là viết bản kiểm điểm về xin chữ kí phụ huynh a~
Tiêu Dương nhìn cô, ngón tay lại đưa lên che đi đôi môi mỏng đang ẩn hiện nét cười không thể kiềm chế:
-Vậy bạn học Dư, phiền cậu.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!