Ba chàng trai từ trên trời rơi xuống - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
187


Ba chàng trai từ trên trời rơi xuống


Chương 2


Mười giờ tối ngày hai mươi, tháng sáu, năm hai ngàn không trăm mười tám.

Cẩm Nhiên loạng choạng bước vào nhà, đôi chân mang tất da nặng nề rơi xuống nền sàn thơm mùi gỗ nhân tạo. Ả mừng như một kẻ điên sau khi được tha mạng trở về, với một cơ thể bốc mùi cùng gót chân đau rát vì phải đi bộ quãng đường dài bảy trăm mét trên chiếc giày cao gót đen đáng giá vài triệu của mình.

Cẩm Nhiên muốn tắm!

Ả khao khát dòng nước nóng ấm gột rửa toàn bộ những thứ dơ bẩn trên cơ thể này, luồn qua cổ, xương quai xanh, nách, khe ngực, háng vả cả đầu gối, còn gì tuyệt hơn khi nhâm nhi một chút whisky trong một bồn tắm căng đầy bọt xà phòng thi thoảng vỡ choang tạo ra thứ âm thanh hoàn mỹ vui tai?

Chỉ nghĩ thế thôi cũng đủ sướng rơn cả người~

Nhưng, ơ kìa? Có kẻ khốn kiếp đã cắt đứt mạch hoang tưởng của ả bằng tiếng chuông điện thoại réo rắt chói tai, Cẩm Nhiên bực bội bắt máy. Đầu dây bên kia là thanh âm của một cô gái nghe ra có vẻ hối hả và gấp rút nhưng lại xen lẫn chút mừng vui:

“A Nhiên ~ Mày có rảnh không?”

“Không.”

“Tao biết là mày đang nói dối đó! Lẹ lên, mau tới quán bar Midford, tao chờ!”

Dứt lời, không để ả kịp nói lời từ chối, đầu dây bên kia trực tiếp ngắt máy cái rụp.

Đối diện với những tiếng “tút.. tút…” trải dài vô tận, Cẩm Nhiên tin rằng bản thân có thể lựa chọn không đến và cô bạn kia – Vương Điềm Điềm chắc chắn cũng sẽ không giận. Ả nhìn về phía cánh cửa nhà tắm đang mời gọi, lại nhìn xuống thân thể bốc mùi của mình, dứt khoát quyết định đi tắm rửa sạch sẽ rồi sau đó nhâm nhi chút rượu nhạt trên giường ngủ trong khi nằm xem một bộ anime hentai nào đó, nhưng đến lúc nhận ra mười chai whisky đáng yêu đã sớm bị chén sạch ngày hôm qua, ả mới đau lòng cắn ruột khóa cửa nhà, leo lên chiếc Vision màu trắng rồ ga bay tới quán bar Midford.

Nơi đó nổi tiếng kinh doanh những chai rượi hảo hạn thơm nồng, vì thế, mặc dù không phải quán bar đông khách nhất thành phố nhưng lại toàn tiếp đãi những kẻ có máu mặt và giàu nứt lá đổ vách, nói chung là những người lắm tiền và não không hề rỗng chút nào. Tất cả đồng lương kiếm được nhờ hàng chục giờ cày việc như trâu ả ném hết vào phục vụ cho loại thú vui không lành mạnh này của mình. Nói cách khác, ả cuồng Midford. Vương Điềm Điềm hiểu được tâm lý này, thành ra bao nhiêu cuộc vui trụy lạc của nhỏ (theo ả là thế) miễn được tổ chức ở đây, ả chắc chắn sẽ hú là đến. Tất nhiên, không phải lần nào cũng vậy.

Giày cao gót đen của Cẩm Nhiên nện cộp cộp xuống sàn lát đá hoa cương của Midford, ả dung dẻ tiến đến quầy bar và được chào đón bởi người phục vụ đứng tuổi của quán. Ông ấy nở nụ cười hiền lành, đuôi mắt díp lại thành nhiều nếp nhăn, cất lên chất giọng trầm khàn nhưng vô cùng rõ ràng mạch lạc:

“Hôm nay có một loại rượu mới vị phô mai, cháu có muốn uống thử chút không?”

Ả gật đầu, đưa hai tay nhận lấy một chén rượu bé xíu, nhấp môi. Hương phô mai pha lẫn với vị nồng nàn cay xè xộc lên sống mũi, dư vị đắng chát ngọt ngào đọng lại nơi đầu lưỡi khiến ả có cảm giác ván vất, kinh ngạc cảm thán với ông phục vụ già:

“Tuyệt quá!”

Ông cười: “Do người chủ mới tiếp quản bar này pha chế đó, cậu ta đúng là thiên tài về khoản này ha.”

Bất chợt, một giọng nói the thé vang dội từ phía sau lưng Cẩm Nhiên, kéo ả ra khỏi mỹ tửu thơm ngọt: “A Nhiên, đây nè, đây nè, chỗ này nè, chỗ này nè!!!!”

Ả nói nhanh với người phục vụ: “Cho cháu một ly rượu phô mai nhé!” rồi xoay thân bước nhanh tới bàn có Vương Điềm Điềm vẫy tay mời gọi.

Vương Điềm Điềm bấy giờ diện một chiếc áo thun quá khổ dài che đi cái quần đùi ngắn cũn cỡn bên trong, khiến nhỏ thoạt nhìn như đang chẳng mặc gì bên dưới, xung quanh còn có một cô gái cùng ba chàng trai đương nhiệt tình tán gẫu hết sức rôm rả ồn ào.

Vương Điềm Điềm cười toe toét kéo ả ngồi xuống cạnh mình: “Tao cứ nghĩ mày sẽ không đến.”

Đúng là ả vốn định không đến.

“Tao đoán nhé, mày hết rượu uống rồi đúng không~”

“… Mày kêu tao tới để làm gì?”

Ả cảm thấy, nếu như không đổi chủ đề, ngay cả hôm nay ả rụng bao nhiêu cọng tóc cũng bị nhỏ đoán ra hết.

Vương Điềm Điềm trỏ tay sang ba chàng trai ngồi phía đối diện, nhìn ả nói:

“Tao tính tổ chức một buổi hẹn hò nhóm gồm ba trai ba gái, nhưng, mày thấy đó, một cô gái đã bận việc và không thể tham dự, cổ lại hoãn đột ngột quá nên tao chẳng kịp làm gì, thành ra tao gọi mày tới để bù vào khoảng trống, mặc dù chân thành mà nói, tao chả nghĩ mày sẽ tới đâu nên cũng hơi bất ngờ…”

“À…”, Cẩm Nhiên gật đầu, nhìn ly thủy tinh chứa đầy chất lỏng màu vàng được đặt xuống trước mắt mình, tâm trạng liền trở nên vui vẻ. Ả nghĩ bản thân sẽ mua loại rượu phô mai này về nhà.

Cả ba chàng trai cùng ngoái đầu về phía Cẩm Nhiên. Ừ thì, chắc là bởi họ chưa bao giờ thấy một cô gái đi hẹn hò nhóm mà lại ăn bận tây trang phẳng phiu kín cổng cao tường như vậy, nhìn kiểu gì cũng là gái ngoan! Một chàng trai đánh bạo lên tiếng:

“Chào cô em~ Cô em tên gì thế, bao nhiêu tuổi rồi, gương mặt xinh như vậy mặc mấy bộ váy sẽ càng cute hơn nha~”

Ước chừng cỡ một phút sau, thấy Cẩm Nhiên hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ hồi đáp, đầu thậm chí còn không thèm ngẩng lên, Vương Điềm Điềm kín đáo huých nhẹ vào cánh tay ả một cái, ả hơi giật mình ngẩng phắt dậy, trông thấy biểu cảm sượn ngắt của chàng trai vừa đặt câu hỏi, bấy giờ mới nhận ra đối tượng anh ta hỏi là chính là mình, ả vội vàng rút từ túi ra một tấm danh thiếp, hai tay hết sức cung kính đưa đến trước mặt của chàng trai.

“…”

Vương Điềm Điềm đá đá gót giày của ả, nhỏ giọng thì thào: “Trời ơi là trời, ai đời đưa danh thiếp cho trai mà đầu cúi chín mươi độ thế kia? Tự nhiên, tự nhiên lên!”

Cẩm Nhiên lập tức thu liễm lại, đoan trang ngồi chuyên tâm thưởng thức rượu ngon, mà chàng trai vừa nãy đột nhiên lộ vẻ thích thú ra mặt, hồ hởi hỏi ả hết chuyện nọ tới chuyện kia, hai đôi trai gái cạnh bên cũng bắt đầu rôm rả, bẵng đến tận mười hai giờ khuya, giờ mà được dân gian đồn thổi là lắm cô hồn các đản nhất trong ngày, có một chuyện không vui cho lắm đã xảy ra.

Một nhóm mặc vest đen gồm bốn người đàn ông cao to, đi chính giữa là một chàng trai đeo kính đen, tay chống một cái gậy gỗ hiên ngang sải bước về phía trước rồi dừng lại ở ngay bàn của Cẩm Nhiên.

Bốn người đàn ông phía sau lập tức thét lớn: “Thiếu gia của chúng tôi muốn ngồi ở đây, các người ra chỗ khác được rồi đó!”

Ả – kẻ lúc này đã ngà ngà say, cảm thấy cực kỳ bất bình, định lên tiếng phản kháng nhưng đã bị Vương Điềm Điềm nhanh tay bịt chặt mỏ kéo ra khỏi ghế. Nhỏ nói: “Đừng dây vào người này, anh ta là chủ nhân mới của quán bar này đó.”

Sau khi nhóm người đã dắt díu nhau ra tới gần cửa chính, thấy ả vẫn chưa hết bất bình, một anh chàng mới lí nhí vào tai Cẩm Nhiên: “Anh ta bị mù, ai đời chấp nhất với kẻ tật nguyền làm gì!”

Sau lưng “Choang” một tiếng, ly thủy tinh vỡ tan thành từng mảnh văng tung tóe khắp sàn nhà. Thiếu niên đeo kính đen gân xanh nổi đầy trán, nổi trận lôi đình gầm gừ:

“Thằng khốn! Mày nói ai là kẻ tật nguyền?”

Đám người bị giọng nói âm lãnh đó dọa cho thất hồn bạt vía, vội vàng ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi quán bar, chỉ sợ chậm một giây thôi là bị bốn người đàn ông cao to kia chém rớt nội tạng. Mà Cẩm Nhiên nãy giờ chỉ có dòng chữ “Hắn ta bị mù… bị mù… bị mù…” chạy lòng vòng trong não bộ. Ả cùng bọn họ lên xe rồ ga một quãng khá xa thì lấy cớ là bị đau đầu, muốn quay về nhà. Vương Điềm Điềm sốt sắn nói muốn chở ả về nhưng Cẩm Nhiên mãnh liệt từ chối. Ả đánh xe vòng tới vòng lui, cuối cùng vòng trở về quán bar Midford.

Bởi vì…

Ả còn chưa có xong chuyện với anh bạn đeo kính đen nha!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN