Em muốn trốn sao bảo bối - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
104


Em muốn trốn sao bảo bối


Chương 1


Trong một hang động ẩm thấp dưới lòng đất, một đống lửa nhỏ lập lòe mơ hồ soi sáng hang động nhỏ. Ánh lửa phát ra tiếng tí tách của những chiếc lá khô đang bị đốt cháy, những tia lửa nhỏ văng ra nhảy thành từng vệt như có như không trong không khí yên tĩnh của hang động.
Gần kế bên đống lửa là một người đàn ông thoạt nhìn còn khá trẻ, khuôn mặt ngũ quan tinh xảo, làn da trắng xanh nhợt nhạt. Trên đầu, bụng và ngực quấn một dãy băng trắng, tay chân cũng có nhiều vết thương đã được xử lý cận thận, anh ta đang nằm đó đôi mắt nhắm lại an tĩnh như đang ngủ. Bên cạnh anh ta là một con cún khá nhỏ với bộ lông trắng như tuyết, chân cũng được quấn một tầng băng trắng, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ hừ hừ nho nhỏ.
Ngồi ở phía bên kia đống lửa là một cô gái khá nhỏ nhắn, cô ấy đang vừa ăn bánh quy vừa đọc một cuốn sách về các loài thực vật, lâu lâu lại ngước lên nhìn động tĩnh của người nằm bên này.
“Cũng đã một ngày một đêm rồi mà anh ta vẫn chưa tỉnh lại?” Dạ Nguyệt nghĩ thầm rồi lắc đầu. Đột nhiên cô cảm thấy tay đang ăn bánh của mình nhột nhột, cô để cuốn sách xuống thì thấy chú cún nhỏ đang liếm liếm tay cô làm nũng.
“Có muốn ăn không?” cô lấy ra một miếng bánh quy rồi bẻ thành từng miếng nhỏ đút cho chú cún ăn. “Ngoan lắm Tuyết Nhi” Dạ Nguyệt vui vẻ sờ sờ đầu nó, lúc gặp nó cùng với người kia thì người kia đã bất tỉnh nên cô cũng không biết nó tên gì, đành phải tạm thời gọi là Tuyết Nhi.
Sau khi ăn xong chú cún thong thả bước vào lòng cô, cọ cọ vài cái ở trước ngực cô rồi nằm xuống ngủ. Dạ Nguyệt cũng để yên cho nó nằm ngủ, vẻ mặt cưng chiều vuốt vuốt bộ lông mềm mại trắng như tuyết của nó.
“Cô là ai?” âm thanh trầm thấp vang lên từ phía đối diện, không biết từ lúc nào mà người bên kia đống lửa đã tỉnh dậy, ánh mắt mâu lung nhìn về phía Dạ Nguyệt.
Dạ Nguyệt giật mình ngước lên, nhất thời ánh mắt hai người giao nhau. Đôi con ngươi đen láy sâu thẳm, trong suốt như nước hồ thu nhìn Dạ Nguyệt chằm chằm nhất thời làm cô ngơ ngẩn. Bên kia thấy Dạ Nguyệt không trả lời thì cơ thể bắt đầu động đậy muốn ngồi dậy.
“Tôi là Dạ Nguyệt, anh mới tỉnh cơ thể có vết thương nên đừng cử động mạnh” Dạ Nguyệt hoàn hồn, lo lắng nhìn người bên kia, cũng đang muốn đứng dậy qua đỡ anh ta.
“Tôi đang ở đâu?” người kia cảm giác cơ thể không thoải mái cũng không có chút sức lực nào nên đành nằm yên tại chỗ không động đậy nữa, ánh mắt lại tập trung nhìn sang Dạ Nguyệt.
“Làm sao tôi lại bị thương?”
“Anh không nhớ gì à?” Dạ Nguyệt nghi ngờ hỏi. “Chúng ta hiện tại đang ở trong một hang động của ngọn núi thuộc thành phố S”.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN