Em muốn trốn sao bảo bối - Chương 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
100


Em muốn trốn sao bảo bối


Chương 9


“Bọn em lo cho chị muốn chết”. Vân Nhi ngồi bên giường bệnh của Dạ Nguyệt thở phào nhẹ nhõm. Hoàng Trí đứng bên cạnh cũng thở phào, mấy ngày nay nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của Vân Nhi mà tim không khỏi nhói lên đau lòng, cũng cảm thấy rối bời khi “chị vợ” bị mất tích trong rừng, giờ thì tốt rồi mọi chuyện đã được giải quyết và không có gì đáng tiếc xảy ra.
“Uhm…xin lỗi, đã làm mọi người lo lắng rồi”. Dạ Nguyệt cười xấu hổ, thật ra cô không có bị thương nặng gì chỉ là bác sĩ bảo cô ở bệnh viện một đêm để kiểm tra và theo dõi, ngày mai là cô có thể về nhà.
Đáng lo chính là cái người nằm ở giường bệnh bên cạnh. Sau khi được đưa tới bệnh viện, bác sĩ bắt tay vào chữa trị vết thương cho Lăng Chi Hiên, vết thương khá nghiêm trọng nhưng cũng may là được sơ cứu cầm máu kịp thời nên không bị mất máu quá nhiều. Bằng không cho dù có là hoa đà tái thế thì cũng không cứu được anh.
“Thật ra em đã rất tò mò cái người nằm ở giường kế bên này rốt cuộc là ai?” Vân Nhi nói nhỏ chỉ đủ cho Dạ Nguyệt và Hoàng Trí nghe. “Tại sao lại bị thương nhiều đến vậy? Vết thương tàn nhẫn và hung bạo như thế! Có phải anh ấy là một người trong hắc đạo?”
“Chị cũng không biết nữa. Bác sĩ chuẩn đoán là do chấn thương ở đầu nên có thể đã gây ra chứng mất trí nhớ tạm thời của anh ta. Lúc nãy cảnh sát cũng đã đến hỏi nhưng hoàn toàn vô ích vì anh ta chẳng nhớ gì”.
“Híc…thật làm người khác tò mò quá” Vân Nhi luyến tiếc thở dài. “Làm em cứ tưởng anh ấy là một nam thần hắc đạo, một đại soái ca hắc bang chứ”. Vân Nhi mơ màng tưởng tượng.
Hoàng Trí đứng bên cạnh đầy vạch đen, gì mà nam thần gì mà soái ca, còn không phong độ bằng anh nha. Nhất thời có một ánh mắt hình viên đạn liếc qua Lăng Chi Hiên đang nằm bên kia. Dạ Nguyệt thấy mặt của Hoàng Trí đang đen lại thì không khỏi cười thầm trong lòng.
“Vân Nhi, em mà nói nữa thì coi chừng có án mạng đó nha”.
“Hả?” Vân Nhi đầu đầy dấu chấm hỏi khó hiểu. “Ai giết ai?”
“Là ai đó giết ai đó, ai đó trong câu này tự hiểu”. Dạ Nguyệt ra vẻ bí ẩn, Vân Nhi càng lúc càng ngơ ngác không hiểu gì, còn Hoàng Trí bất giác bối rối mặt đỏ bừng. Anh mừng thầm vì mình đang đứng sau Vân Nhi, nếu không để cho cô gái nhỏ của anh thấy vẻ mặt này của anh thì còn gì là phong độ của một đại thiếu gia phong lưu tài hoa chứ.
“Dạ Nguyệt, chị xác nhận là mình không bị đập trúng đầu chứ? Hôm nay chị nói chuyện thật kỳ lạ nha”. Vân Nhi nghi ngờ nhìn chăm chú Dạ Nguyệt, tay sờ lên trán cô.
“Đã hết giờ thăm bệnh”. Một cô y tá bước vào thông báo cho Vân Nhi và Hoàng Trí.
“Vậy ngày mai tụi em sẽ đến đón chị”. Vân Nhi đứng dậy chỉnh lại chăn của Dạ Nguyệt cho ngay ngắn rồi vẫy vẫy tay.
“Tạm biệt chị vợ…” Hoàng Trí càng nói càng giảm âm lượng để Vân Nhi không nghe thấy rồi anh cũng xoay người theo cô, Dạ Nguyệt cười khúc khích vui vẻ.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN