Em muốn trốn sao bảo bối
Chương 11
“Anh sẽ sớm nhớ lại tất cả thôi”. Dạ Nguyệt thấy người bên kia đột nhiên trầm xuống thì cũng trầm đi vài phần. Lăng Chi Hiên không nói gì, như có như không nhìn Dạ Nguyệt, đôi con ngươi trong suốt sâu thẳm ánh lên vài tia phức tạp. Dạ Nguyệt chẳng hiểu sao lại cảm giác không khí bây giờ rất mờ ám, theo bản năng cô tránh ánh mắt của Lăng Chi Hiên.
Cạch! Cửa phòng bật mở, một nữ y tá xinh đẹp bước vào.
“Tiêu Ngọc Dạ Nguyệt, bác sĩ trưởng khoa có chuyện muốn gặp cô”. Thấy không khí có gì đó kì lạ thì liếc nhìn Dạ Nguyệt vẻ khó chịu, rồi cô ta quay qua nhìn chằm chằm vào Lăng Chi Hiên vẻ mặt thẹn thùng. Anh làm như không nhận ra ánh mắt nóng bỏng nào đó mà vẫn đang nhìn Dạ Nguyệt với ánh mắt tò mò, hoàn toàn bơ đi ánh nhìn của chị y tá nào đó. Chị ta bực mình lại liếc Dạ Nguyệt một cái rồi xoay người đi ra khỏi phòng.
“Vâng!” Dạ Nguyệt gật đầu theo nữ y tá đi ra ngoài trong lòng thầm nghĩ cô vô tội nha, tự nhiên lại bị liếc thế này, thật là oan ức quá,
Phòng trưởng khoa
“Thật ra tôi gọi cô tới đây là để nói một vài vấn đề về bệnh nhân mất trí nhớ kia”. Bác sĩ trưởng khoa ho nhẹ ánh mắt thâm sâu nhìn Dạ Nguyệt. “Bệnh mất trí nhớ là phải trở về với cuộc sống thường, tiếp xúc với thế giới bên ngoài để có thể từ từ tìm lại trí nhớ của bản thân. Nhưng bây giờ chúng tôi lại không thể liên hệ được với người nhà của bệnh nhân”.
“Tôi hiểu” Dạ Nguyệt gật đầu.
“Vì vậy, đây chỉ là đề nghị của bản thân tôi đối với bệnh tình của bệnh nhân”. Bác sĩ trưởng khoa không nhanh không chậm, vẻ mặt hết sức nghiêm túc.”Nếu được, cô có thể giúp đỡ anh ta một thời gian cho đến khi anh ta có lại được trí nhớ của mình không? Sinh hoạt của anh ta phải được tiếp tục nhưng bệnh viện này chỉ có thể giúp đỡ anh ta về mặt trị liệu”.
Dạ Nguyệt nhớ tới vẻ mặt trầm buồn của người kia, lại nhớ tới đôi mắt trong suốt sâu thẳm bị một tầng mây mù dày đặc che phủ kia thì không khỏi có cảm giác kì lạ len lỏi. Chắc là bản thân cô đang cảm thông với Lăng Chi Hiên cô tự nhủ thầm…
“Được, nhưng còn về phần anh ta có muốn nhận sự giúp đỡ này hay không thì tôi không chắc”. Dạ Nguyệt suy nghĩ mông lung nửa ngày thì gật đầu.
“Chuyện này tôi sẽ nói chuyện với anh ta”. Bác sĩ trưởng khoa vui vẻ thở phào nhẹ nhõm. “Ba ngày sau tôi sẽ sắp xếp cho anh ta xuất viện, đến lúc đó đành nhờ cô vậy”.
“Vâng!” Dạ Nguyệt gật đầu, bác sĩ này quả thật là một vị bác sĩ nhiệt tình và tốt bụng, thế giới này đang rất cần những vị bác sĩ như vậy, Dạ Nguyệt vui vẻ cảm thán trong lòng.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!