600 năm 1 kiếp chờ - Chương 1 : Ngày tuyết lạc, ta ra đời
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
137


600 năm 1 kiếp chờ


Chương 1 : Ngày tuyết lạc, ta ra đời


Ngày ta được hạ sinh, tuyết bắt đầu rơi.
Ngày ta tròn nửa tháng tuổi, tuyết phủ đầy mặt đất.
Ngày ta tròn tháng, khắp thiên hạ là một màu trắng mênh mông vô tận.
Ngày bão tuyết lạnh giá, mẫu thân ôm ta vào lòng, bao bọc ta bằng hơi ấm của người.
Cứ mỗi độ mẫn nguyệt, mẫu thân lại ra ngoài. Khi trở về, bà mang theo hàn khí cùng một mùi hương ngai ngái kích thích khứu giác của ta.
Mỗi lần như vậy, mẫu thân đều để ta tựa vào lồng ngực bà, nhẹ nhàng vuốt vùng mao mỏng nơi lưng ta.
Ta có một sư đệ và một sư tỉ, được hạ sinh cùng lúc với ta. Thuở mới lọt lòng, ta sống cùng họ rồi không thấy họ đâu. Mẫu thân bảo : Sư đệ cùng sư tỉ con đã đi xa, đừng bận lòng.
Mãi sau này ta mới biết, họ không hề đi đâu chỉ là đã bị ăn thịt bởi… chính ta.
Khi ta tròn 1 tuổi, lông mao trở nên mềm, dày và trắng tinh. Giờ đây ta đã có thể đương đầu với những cơn đại hàn đến bất chợt.
Ở trong hang, nguồn thức ăn của ta là bầu sữa nóng của mẫu thân. Đôi khi bà ra ngoài sẽ đem thịt thú cùng hoa quả về cho ta.
Những lúc cho ta ăn, mẫu thân thường kể chuyện. Đôi khi, ta không rõ là bà đang nói cùng ta hay tự nan vấn bản thân:
” Một đời hồ ly trải dài mấy vạn năm, của con một vạn năm là cực hạn, ấy là không đụng độ gì ai. Hồ ly thường cần 300 năm để thành tinh, con cần 100 năm để đạt hình nhân “
” Chớp mắt khi không còn ta, con sẽ phải tự đương đầu gian truân. “
” Nhất bách niên, gia tư tàn, cố nhân hoài thương ta?” ( 100 năm, sản nghiệp tiêu tan, người xưa còn thương nhớ? )
” Một kiếp hồ ly, dẫu lắm phong trần âu là lẽ thường nhưng chúng ta vẫn có một trái tim, máu và nước mắt “
” Sợ hãi là lưỡi dao nhọn, đau buồn là liều thuốc bổ, gian khổ là tiên đan. Còn tình yêu, nó là một con nhộng náu mình nơi yếu đuối nhất của linh hồn con. Khi nó trỗi dậy, con cảm thấy căng tràn sinh khí. Khi nó héo mòn, con cũng quằn quại theo. Còn khi nó chết đi, con vẫn là con nhưng độc đoán và vô tình.”

Lúc ấy, còn quá non nớt nên ta chưa thể thấu hết những điều mẫu thân đã nói.
Về sau, ta mới ngấm được nội hàm trong từng câu từng chữ của bà.
Cho đến lúc 10 tuổi, mẫu thân không cho ta ra ngoài. Bà thường răn:
” Trong rừng nguy hiểm, tuổi đời của con chưa đủ để hiểu hết những loài sinh vật cư trú trong đó thâm sâu, khó lường nhường nào!”
Những lúc như thế, ta thường cuộn tròn trong góc tối, nhìn ra phía cửa hang, cố gắng thu vào tầm mắt một phần của thế giới ngoài kia. Đôi lúc, ta sẽ vờn những con nhện độc, bọ cạp cùng rết bò lổm ngổm trong hang, chờ mẫu thân trở về. Ta thấy đùa chúng rất vui, ban đầu chúng tấn công, sau thì giả chết rồi bỏ chạy tán loạn.
Hồi ấy, ta chỉ chơi đùa với chúng nhưng sau này. Ta biết được nguyên do không trúng phải kịch độc của chúng rồi chết như những tiểu hồ ly khác. Thân thể ta ngoại độc bất xâm.
Khi ta được 11 tuổi, mẫu thân đưa ta ra ngoài. Bấy giờ là mùa hạ. Xung quanh là một màu đen. Do mắt đã quen với bóng tối, ta nhìn rõ mồn một mọi thứ xung quanh. Trên không trung có những đốm sáng nhàn nhạt bay đi lượn lại. Có những cột đá kì lạ, cột thì trơn nhẵn, thon dài đâm thẳng lên cao, cột thì sần sùi, thấp nhưng lại rất lớn. Những cột đá ấy tỏa ra xung quanh, trên đó có tầng tầng lớp lớp những con bọ dẹt, đuôi nhọn, phát ra âm thanh kì lạ. Nơi ta đặt chân thì vừa mềm vừa mát. Trong những chỗ rậm rạp, có những tia sáng lóe lên thành từng cặp.
Mẫu thân bảo, đốm sáng là đom đóm, cột đá là cây, bọ dẹt là lá, nơi ta đặt chân là thảm cỏ đọng sương, tia sáng là cặp mắt của những con thú ăn thịt bị mùi hương của mẫu thân hấp dẫn, âm thanh ta nghe được là tiếng gió rít qua các tán cây.
Ta cùng mẫu thân băng rừng vượt suối. Đôi khi ta bị ngã, mẫu thân quay lại liếm vào vết thương của ta, nhìn ta hiền từ. Ta cố gắng đứng dậy, nén đau chạy bên mẫu thân. Hai người chúng ta đến một đỉnh núi cao- đỉnh Kiêu Linh.
Trăng tròn vành vạnh, nguyệt quang dịu dàng, gió đêm thổi qua kẽ lông khiến ta hơi lạnh. Ta nhìn theo mẫu thân, bà ra hiệu cho ta đứng lại, đi lên đỉnh núi trong dạng hồ ly.
Bà ngước lên, mặt đối mặt cùng trăng, tru lên một hồi dài, tiếng kêu nghe thê lương như ai oán bao trùm lấy đỉnh Kiêu Linh âm u, mịt mờ. Từ khắp nơi vọng lại âm thanh nghe còn thảm thương hơn.
Hàng triệu ánh sáng xanh lơ nhàn nhạt xuất hiện, chúng vây quanh mẫu thân, đưa bà lên cao. Chúng bay lượn theo hình trôn ốc rồi lao thẳng vào người bà.
Cơ thể mẫu thân tỏa ra một vầng hào quang mơ hồ. Một lớp màn trắng như sương dày che phủ tầm nhìn của ta. Khi mọi thứ trở nên rõ ràng, mẫu thân đang đứng trước mặt ta trong hình người. Trên trán bà có một ấn kí hình hoa sen tỏa sáng rực rỡ. Bà mỉm cười, đôi mắt phượng như dài ra, làn môi đỏ thắm khẽ cong lên, mái tóc đen dài được buông lơi theo từng đường cong cơ thể.
Nếu khi ấy ta biết đến cái đẹp thì chỉ có một cụm từ để miêu tả mẫu thân: khuynh nước khuynh thành, có khi là hơn thế nữa.
Mẫu thân bế ta lên, đặt ta xuống nơi bà vừa đứng.
Nỗi sợ dần nuốt lấy ta. Nhìn xuống dưới là màn đêm hun hút, nhìn trước mặt là khoảng không vô định. Trên đầu là mặt trăng lơ lửng đầy hờ hững. Ta quay đầu nhìn mẫu thân một cách khó hiểu.
Như bắt được ánh mắt của ta, mẫu thân cười, bảo:
” Âm thanh phát ra từ ta mà con nghe được khi nãy chính là khúc hát từ sâu trong tâm hồn. Hãy gửi khúc ca ấy đến Nguyệt thần, trải lòng trước ngài, ngài sẽ ban cho con linh lực.”
Ta ngước mắt nhìn trăng. Tuổi đời của ta là 11 năm. Ta chưa từng đương đầu gian khổ, chưa từng nếm vị ngọt cay. Với ta, thế giới còn quá rộng, ta chưa hiểu hết cũng chưa từng trải qua. Tâm tư ta chưa hề vướng bận một chút sầu bi. Vậy, mẫu thân muốn ta trải lòng điều gì đây?
Ta đứng lặng trên đỉnh Kiêu Linh. Trăng tròn và sáng vô cùng. Cảm giác nguyệt quang chiếu trên ta như đang nhìn thấu, chờ đợi điều gì từ ta.
—-
Lúc ta tỉnh dậy, nhật dương đang dần ló rạng. Mẫu thân ôm lấy ta, đương say giấc nồng. Hôm qua, chắc ta đã khiến người thất vọng rồi…
Ta khẽ liếm khóe mi của bà. Trên đó đọng một giọt nước lạnh, chắc là sương mà mẫu thân đã nhắc tới.
—-
Ngày ta tròn 20 tuổi, không còn là tiểu hồ ly nữa, mình to, đuôi dài, lông trắng. Có những vằn đen nhỏ và mảnh. Ta có thể đi săn cùng mẫu thân.
Có những lúc thấy mệt vì chạy quá nhiều, ta sẽ ngủ trong hang còn mẫu thân sẽ ra ngoài.
Nhiều hôm bà mang theo một mùi hương nồng nàn, khiến tâm trí ta hơi có chút u mê. Khi ấy, bà kể cho ta những chuyện trên trời dưới đất. Ta được biết tới một loài sinh vật mới chưa từng gặp :con người.
Bà bảo ta không thể xuất hiện trước mặt họ dưới dạng hồ ly, họ sẽ đuổi đánh ta, ném trứng thối làm bẩn lông mao của ta.
Mẫu thân còn nói, khi nào ta có thể hóa thành người, có khả năng si mê họ thì khi ấy xuất hiện cũng chưa muộn.
Ta sẽ chờ ngày ấy. Chờ ngày ta thành tinh, được gặp con người, kết lên những mối tình thâm, ghi danh thiên hạ.
Ta nghĩ con người không xấu như mẫu thân vẫn nói. Suy cho cùng, họ cũng là sinh vật có tình cảm, dù bạc bẽo cũng không đến mức vô tình, dù tham lam cũng không đến mức mù quáng. Họ biết cách làm chủ, biết tính toán, dù là tư lợi cũng có mục đích, tất thảy đều rạch ròi.
Ta mong muốn gặp họ, học điều gì đó từ họ.
Tuy chưa chạm mặt nhưng từ sâu tâm ý, ta nảy sinh một niềm tin, một thứ hảo cảm kì lạ với loài người
Hi vọng họ sẽ không phụ lòng ta.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN