Kế mẫu thành thê - Chương 1.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
179


Kế mẫu thành thê


Chương 1.


Hạ Nhược Lan nửa nằm nửa ngồi trên nhuyễn tháp,  đôi mắt hoa đào ẩn ẩn ưu thương,  khiến nha hoàn bên cạnh xem đến không hiểu rõ. 

“Tiểu thư,  người thật sự không sao?” Thanh Trúc nghi hoặc hỏi,  từ lúc tỉnh lại sau cơn hôn mê,  tiểu thư nhà nàng luôn như vậy.  Trước kia hoạt bát còn ưu náo nhiệt,  hiện tại lại ngày ngày ưu sầu,  mỗi ngày đều nằm trên nhuyễn tháp ngắm hoa đào,  ngày lại qua ngày…

“Ta không sao.” Hạ Nhược Lan khẽ nói,  bất quá suy nghĩ đã bay về một nơi thật xa. 

Mấy ngày này,  nàng vẫn còn chưa tin mọi chuyện nàng vừa trải qua là sự thực.  Mấy ngày trước,  nàng còn là một phi tân bị biếm vào lãnh cũng,  bị bọn hạ nhân bỏ đói đến chết,  thế nhưng mấy ngày sau, nàng lại đột nhiên trở về năm mười bốn tuổi, trước thời điểm vào cung tuyển tú một tháng. 

Hạ Nhược Lan mỗi ngày đều ngắm nhìn mình trong gương,  vẫn là bộ dáng thiếu nữ mười bốn tuổi không sai,  lúc này nàng mới tin tưởng,  nàng đã trở lại quá khứ.

Nếu đã trở lại,  nàng không muốn lần nữa tiến vào hoàng cung xa hoa mà tăm tối kia lần nữa. 

Hạ Nhược Lan âm thầm tính toán,  bất quá muốn thì dễ mà làm thì khó. Chiếu theo luật lệ Đại Minh, nữ quyến nhà quan chỉ cần đến tuổi cập kê đều phải vào cung tuyển tú, kẻ nào không theo nhất định tru di tam tộc. Hơn nữa nàng là một mỹ nữ nổi danh kinh thành,  muốn trốn tránh càng là khó hơn lên trời. 

Đang lúc âu sầu, từ cửa viện xuất hiện một bóng dáng thướt tha yểu điệu. Chỉ thấy người này mị nhãn như tơ, dung mạo như hoa sen, thanh khiết nhẹ nhàng, nhìn vào khiến người khác có cảm giác thoải mái.

Hạ Nhược Lan nhìn người này, không khỏi cảm thấy khó hiểu vì sao nàng ấy lại tới đây.

Nàng này là nữ thứ Vân gia Vân Tố Tố, cũng là biểu tỷ họ ngoại Nhược Lan. Đối với vị biểu tỷ này nàng không có nhiều ấn tượng, bất quá vận mệnh sau này cyar nàng ấy, Nhược Lan cũng biết một hai.

Vân Tố Tố sinh ra ở Vân gia là một đại gia tộc lớn, bất quá mẫu thân thân phận không cao, chỉ là một ả đào ở thanh lâu, sau được Vân gia lão gia tử nhìn trúng rồi đưa về làm thiếp, cho nên thân phận nàng trong phủ, nói là tiểu thư, thật chất so với nha hoàn giống nhau.

Vân Tố Tố thừa hưởng dung mạo xinh đẹp thanh khiết của mẫu thân, cho nên rất được lão Vân gia sủng ái, bình thường đối xử cũng không khác biệt con cháu dòng chính là mấy, cho nên ít nhiều cũng dưỡng thành khí chất hơn người.

Chuyện sau này của nàng ta Nhược Lan cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết về sau khi nàng đã lên làm hoàng hậu, có một lần Vân Tố Tố tới diện kiến, thân phận nàng khi ấy là Từ đại phu nhân Từ gia. Khi đó Nhược Lan khó hiểu vì sao nàng thân là đại phu nhân thế nhưng so với nữ nhi Từ gia có khi còn trẻ hơn. Lúc đó Thanh Trúc mới cho nàng hay, thì ra năm đó Từ lão gia tử nhìn Vân Tố Tố thuận mắt, liền ngỏ ý muốn nạp Vân Tố Tố làm chính thê kế nhiệm cho thê tử đã khuất không lâu của lão. Mà Vân gia tuy là đại gia tộc, nhưng so với Từ gia thì vẫn kém hơn nhiều. Vân gia đại lão gia vừa biết được mối hôn sự này, liền lập tức đồng ý, cuối cùng gả nữ nhi cho một lão đầu đáng tuổi trưởng bối của nàng.

Vốn tưởng như thế đã là bi thương, bất quá kia vẫn còn chưa phải là kết thúc. Vân Tố Tố này vừa vào đến cửa Từ gia, còn chưa kịp bái đường thành thân thì Từ đại lão gia đã qua đời, khiến cho nàng ấy mang tiếng là sao chổi khắc phu, lại trở thành quả phụ suốt đời, thủ thân như ngọc.

Âu cũng là một nữ nhân mệnh khổ.

Hạ Nhược Lan thở dài nhìn Vân Tố tố. Lúc này nàng ta đã đi tới trước mắt nàng, vô cùng tự nhiên mà ngồi xuống ghế phía đối diện.

Nhược Lan liếc mắt ra hiệu cho Thanh Trúc châm trà, sau mới hướng Vân Tố Tố thăm hỏi, đương nhiên không vòng vo mà hỏi thẳng:

“Biểu tỷ tới nơi này là có việc?”

Vân Tố Tố chậm rãi nhấp chén trà, còn mất nửa khắc thưởng thức trà thơm, lúc này mới điềm nhiên nói:

“Nghe nói mấy ngày này biểu muội đã khỏe, sợ muội nhàm chán cho nên ta muốn hỏi xem muội có hay không muốn tới Từ gia dự tiệc thưởng hoa.”

“Tiệc Từ gia?” Hạ Nhược Lan hơi nhướn mi, bất quá rất nhanh liền cười đáp ứng: “Quả thực mấy ngày này muội có chút nhàm chán, nếu biểu tỷ đã có lời mời, vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh.”

Vân Tố Tố lúc này cũng cười, hướng nàng nói: “Vậy tối nay ta đem kiệu đến đưa muội đi. Nghe nói đến dự tiệc có không ít nam tủ tài tuấn, muội nên trang điểm một chút, biết đâu sau bữa tiệc lại có người tới cửa hỏi thăm.”

Hạ Nhược Lan hơi mỉm cười, bất quá không đáp. Nàng đối với nam nhân sớm đã không còn mơ tưởng, nhưng nếu thật sự tìm được một nam nhân tốt để gả, nàng cũng vui lòng. Cho dù không có phú quý như kiếp trước  sống trong cung cấm, dưới một người trên vạn người, thế nhưng đổi lại có được tự do, lại càng không có đấu đá chốn thâm cung. Cho dù phu quân nàng không thương nàng, nàng cũng sẽ không để ý, chỉ cần không phải là hoàng cung.

Nghĩ đến nơi kia, Nhược Lan rùng mình một cái, lại dẫn đến Thanh Trúc lo lắng sốt ruột hỏi:

“Tiểu thư vẫn nên vào trong nhà thì hơn, tuy rằng đã vào tháng ba, nhưng tiết trời vẫn còn lạnh, không nên ơt nơi này quá lâu.”

Hạ Nhược Lan lúc này đã thoát khỏi suy nghĩ kia, âm thầm thở dài một hơi. Xem ra hoàng cung nơi kia đã trở thành nỗi ám ảnh lớn nhất trong lòng nàng.

Đến giờ Thân, đại môn Hạ gia xuất hiện một cỗ xe ngựa thực lớn, tuy rằng không sơn son thiếp vàng xa hoa, nhưng cũng làm từ gỗ đàn hương quý hiếm, trạm khắc tinh xảo xinh đẹp, vừa nhìn liền biết giá trị liên thành.

Hạ Nhược Lan được Thanh Trúc dìu lên xe, bên trong đã thấy có hai ba tỷ muội vân gia, một người là Vân Tố Tố sáng sớm nay vó tới thăm hỏi, hai người còn lại một là dòng chính Vân gia Vân Tố Ly, một là dòng thứ Vân Tố Cẩm.

Hạ Nhược Lan đối với hai vị biểu tỷ này càng là không quen không thân, cho nên đối với các nàng chỉ chào hỏi qua loa, sau đó yên vị bên cạnh Vân Tố Tố, cũng là ngồi ở vị trí cửa sổ.

Đối với Nhược Lan lạnh nhạt, Vân Tố Cẩm có chút bất mãn, ngược lại Vân Tố Ly lại điềm tĩnh hơn không ít. Thấy muội muội chuẩn bị gây sự liền lập tiwcs ngăn cản, dùng ánh mắt cảnh cáo nàng.

Hành động của hai người các nàng đương nhiên Hạ Nhược cũng nhìn vào trong mắt, bất quá nàng cũng không cảm thấy khó chịu, chỉ đưa mắt nhìn ra ngoài một lát, sau đó liền nhắm mắt dưỡng thần

Mà lúc này nàng không biết, người bên cạnh nàng đối với nàng là hận thấu xương.

Chương sau: Tính kế

Mỗ Hạ

#24/11/2018

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN