Tổng đài ngạo mạn yêu ta
chương 6 xin lỗi khinh ta chỉ có chết(1)
Bạch Băng nhìn ả ta bằng ánh mắt khinh bỉ ,sau khi quay xong đoạn video đó thì đóng máy và quay đi ,khuân mặt Bạch Băng không chút biểu cảm nào mặt lạnh như(mặt quan tài),đôi môi nhếch lên đầy tà mị nhưng đôi môi ấy nhìn là biết con ả kia sắp chết rồi (ai kiu giám chuốc thuốc bả làm bả mất đi thứ quý giá may mà ko vào cái tên nãy)
-Hừ Tuyết Nhi cô cứ đợi đấy 1 tuần nữa đến ngày sinh nhật của cô rồi,tôi sẽ tặng cô món quà hoàn hả0_ Bạch Băng vừa bước ra ngoài đội mũ và leo lên con motô và phóng đi
Cô không đi về nhà ,mà đấy giờ cũng chẳng là nhà của cô nữa đợi cô có kí ức cô sẽ rời đi ngay lập tức ,đi qua con đường thành phố thấy 1 cửa hàng vô cùng sang trọng cô nghĩ mình nên thay đổi bản thân nên bước vào,giờ trên người cô là bộ quần áo gọi là hàng giảm giá mẹ con nhà Tuyết Nhi mua cho mình ,cô bước vào cửa hàng bao nhiêu con mắt nhìn vào Bạch Băng không phải cô đẹp mà họ nhìn cô với ánh mắt khinh thường.Cô cũng chẳng thèm bỏ họ vào mắt mình đi hỏi chị phục vụ gian hàng quần áo (tuy vậy trên người tiền ko có thiếu ) đắt mà trẻ trung và năng động
-Xin lỗi cô đi đâu ạ nếu muốn mua đồ thì cửa hành tôi cũng có hành thanh lý mới cô đi hướng này _cô nhân viên nhìn Bạch Băng bằng ánh mắt khinh bỉ xác định nhìn từ trên suống dưới là bộ đồ rẻ tiền nên nói giọng chảnh vô cùng(muốn đập vào mặt con ả đó quá mà )
-Ha …không ngờ ở nơi sang trọng như thế này lại có nhân viên phục vụ kiểu này ak,không ngờ nha_Bạch Băng quay sang nhìn cô nhân viên và cười đểu
-Vậy thì sao chứ ,cô nhìn bộ dạng của cô đi như vậy lấy đâu ra tiền chứ hừ nghèo còn bầy đặt_mọi người xung quanh nhìn Bạch Băng với ánh mắt đồng cảm với lời nói của cô nhân viên
-Hứ không có tiền còn bầy đặt đến nơi sanh trọng _n1
-haha buồn cười vãi cô nhân viên nói đúng rồi_n2
-Nhìn mặt không khác gì hồ ly tinh chắc đến mua đồ câu dần trai_n3
Bạch Băng không nói gì chỉ mỉm cười nụ cười đấy làm sao xuyến biết bao nhiêu người con trai
-Ồ không có tiền á ,ha nếu tôi có tiền để mua bộ đồ đắt nhất ở đây thì sao cô tính thế nào_dám nói bản cô nương nghèo ,Bạch Băng nói mà khuân mặt lạnh như băng làm người khác phải run sợ ,đôi mắt sắc bén như chuẩn bị giết 1 con mồi
-hứ cô nhìn tôi…tôi bằng ánh mắt đó mà tôi sợ sao ,nếu đúng là cô mua được bộ đồ đắt nhất tôi sẽ quỳ dưới chân cô và xin nghỉ ngay_cô nhân viên nhìn vào đôi mắt ấy tuy run sợ nhưng vẫn khẳng định là Bạch Băng là đứa nghèo bầy đặt chảnh
-Chơi to nha nhỡ đâu…_n1
-Chắc không sao đâu nhìn cô ta mặc toàn hàng rẻ tiền _n2
…
Mọi người cứ bàn tán
-Hô vậy cơ ak chơi to nha _Bạch Băng mỉm cười đôi mắt như nhìn thấu người khác
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!