" Thế Thân" - chương 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
192


" Thế Thân"


chương 10


-Thái Hoa hoàng hậu, ám sát mưu hại hoàng tự phạm phải điều cấm kị trong cung quy, tội đáng chết, vào giờ ngọ 10 ngày sau, xử trảm tại pháp trường, giam vào lãnh cung, phái người canh giữ.
-Thái Hoa lãnh chỉ.
*******
-Nương nương, người nhận tội danh này thật sao, rõ ràng ngươi không làm, tại sao lại phải nhận.
Nữ nhân đứng bên khung cửa, cười nhẹ nhìn gió đưa tuyết đến bên tay, nói
-Sao lại phải chối bỏ nó.
-Nương nương…
-Tiểu Thanh, ngươi phải vào đây cũng là một phần do ta, ta liên lụy ngươi, ngươi không hận ta sao?
Nữ nhân thanh tú bên cạnh đột nhiên quỳ xuống, dập đầu với nàng
-Thanh Hòa cảm tạ ơn dưỡng dục của nương nương suốt bao lâu nay, nay được chết với nương nương, nô tỳ đây có gì phải hận, chẳng phải chỉ là chết sao, nô tỳ nguyện theo người đến Âm Ti địa phủ.
Bật cười vui vẻ, Thái Hoa cúi người xuống đỡ Thanh Hòa lên ôm vào lòng
-Tiểu ngốc này, đời này, ngươi là người thương ta nhất rồi.
*******
-Nương nương, y phục này tuy đã cũ nhưng vẫn giữ ấm được, đông rồi, người mau mặc vào đi.
Vội khoác lên nữ tử gầy yếu trước mặt, Thanh Hòa thương cảm đến rơi lệ
-Người đang chờ hoàng thượng sao?
Thân thể Thái Hoa run lên, cười yếu ớt bước vào phòng
-Chờ….ích chi.
Cái rét lạnh giá thẩm thấu vào da xuyên qua y phục cũ kĩ, lạnh đến run người, Thái Hoa mấp máy môi
-Thanh Hòa, Thanh Hòa ngươi lạnh không?
-Lạnh chứ ạ, nương nương, người không ngủ được sao?
-Ừ…….Thanh Hòa, đế vương có phải là kẻ vô tình không? Là con người ai mà chẳng có cảm xúc phải không? Ta……nhớ hắn lúc xưa!!!
-………
-Tiểu tử ngày đó, có lẽ chết thật rồi, hắn chẳng còn nữa rồi Thanh Hòa ơi Thanh Hòa….hắn chết thật rồi
-Nương nương, người đừng đau lòng nữa, muộn rồi, để mai nô tỳ kiếm thêm chút đồ cho người ủ ấm, giờ người mau ngủ đi.
*******
-Thanh Hoà bụng ta đau quá, bụng ta đau quá.
-Nương nương người sao vậy? Làm sao bây giờ, người ngồi đây, để nô tỳ ra nhờ người giúp.
Bụng đau muốn chết đi sống lại, máu chảy ra ngày càng nhiều, tà áo đỏ thẫm
-Các vị tướng quân, làm ơn, nương nương của chúng ta bị bệnh rồi, máu….máu rất rất nhiều, mau cứu người đi mau cứu người đi.
-Ả ta cần cứu sao, mưu hại hoàng tự là tội như thế nào, chúng ta còn không biết sao, đứng đây canh giữ các ngươi làm mất công lao của bọn ta, bọn ta còn không oán hận, ngươi còn bảo cứu ả sao, đằng nào mấy ngày sau, ả chẳng chết.
“ ta dập đầu lạy các ngươi…huhu mau cứu người, mau cứu nương nương, ta dập đầu xin các ngươi”
-Con nô tỳ bẩn thỉu này, mau cút vào trong
Tay bọn hắn xách Thanh Hoa lên, ném thẳng vào trong như ném một con thú.
-Nương nương, người sao rồi, sao rồi bọn chúng là một lũ ăn hại, tất cả đều không bằng một con chó nữa.
Mặt nàng gầy yếu cười yếu ớt nhìn máu trên mặt đất, đem một mảnh vải đưa cho Thanh Hoà, tự mình đứng dậy, cố gắng lê lại giường gỗ.
-Mau đem đi chôn tại gốc mai ngoài kia, tránh tuyết rơi vào. Hắn là một đứa bé vô tội
“ Nương nương, nương nương”
Tiếng Thanh Hoà vang vọng đằng sau, nàng đau xót xoa xoa bụng, lệ chảy xuống tận hõm cổ thấm vào áo.
-Người sốt cao rồi nương nương, làm sao bây giờ, nô tỳ không có thuốc.
-Không, ta không sao cả, ngươi ra ngoài kiếm ta chút nước.
-Vâng.
“Két”
Cánh cửa mở ra, gió lạnh ùa vào,mắt mở ra cũng khó khăn, mồ hôi thấm đẫm ướt áo, cả người khó chịu, ngay cả cổ họng cũng đắng, Thái Hoa nói
-Thanh Hoà, về rồi sao, đem chút nước đến đầy đi.
Bóng người dần bước vào, vội ôm nàng vào lòng
-Tử Nam……..Hoàng thượng.
-Sao nàng lại trở thành như vậy hả.
-Tội thần không biết người nói gì, nói về tội của thần sao?
-………
-Nữ nhân hậu cung, tâm địa độc ác chút mới sống được chẳng phải sao, chỉ là một đứa bé………
-Nàng còn giám nói sao? Trẫm không cho phép nàng nói như vậy, Thái Yên ngày bé đâu rồi.
-Chết rồi, ngay cả Tử Nam cũng chết rồi, họ cưới nhau ở một thế giới nào đó rất hạnh phúc, chỉ có mình họ thôi.
-Chết, hay lắm chẳng phải hắn ngay đây, nằm cạnh nàng sao?
-Hắn không phải hoàng đế, hắn là ngũ hoàng tử nhỏ bé, hắn yêu thương ta, hắn quý trọng ta, và…hắn tin tưởng ta. người là hoàng đế, sao có thể là hắn, người sai rồi, sai thật rồi, người về đi.
-Hắn không chết, hắn vẫn yêu nàng, vẫn thương nàng.
-Hoàng thượng, người vẫn không hiểu, cái mà ta cần là một ngôi nhà hạnh phúc, ta và người ấy có thể quy ẩn núi sâu, cùng đàn con thơ vui vẻ hạnh phúc. Tử Nam ngày xưa đã hứa như vậy nhưng hắn lại thất hứa, kỉ vật kia vẫn còn trong tay ta, vậy mà lời hứa đã không còn.
-Ta…..
-Người đi đi.
Bóng dàng màu vàng biến mất trong đêm tối, cô đơn, lặng lẽ.
********
Gông dài treo trên cổ, Thái Hoa cùng Thanh Hoa mỉm cười, người dân trên phố phỉ báng hai người, họ ném trứng, rau ,….. tất cả những thứ mà họ ném được
“đồ đàn bà độc ác”
“ người đàn bà độc ác”
Lạnh người quỳ trên pháp trường, nhìn nắng oi ả cói mắt
“ Trảm”
……………
Một giọt lệ rơi xuống đất
Cả đời nàng, chẳng phải lấy được giọt lệ của hắn sao, vị đế vương.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN