" Thế Thân" - chương 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
95


" Thế Thân"


chương 9


-Hoàng hậu nương nương, các phi tần đang chờ người ở ngoài.
Chợt mở mắt phượng, ta bước xuống giường, sai người lấy cung trang mặc vào. Bóng dáng kiêu hãnh lướt nhẹ qua từng cánh mai vàng, 1 đoàn tuỳ tùng đằng sau, khung cảnh quý phái đến nhường nào, bất cứ một giai nhân nào ở đây….. chính là không sánh bằng, chính là dưới 1 người hơn vạn người.
“Y phục đỏ thắm rực rỡ đến chói mắt lại chẳng thể đè ép được khí chất của nàng, nàng cao quý, xinh đẹp. Nàng như phượng hoàng đậu trên cành cao, rực rỡ, đẹp đẽ nhưng chẳng ai chạm đến được. Một con phượng hoàng cô đơn, lẻ bóng…mãi mãi lẻ bóng.”
Ngồi xuống ghế, nàng phất tay cầm lấy tách trà
-Thục phi xin ra mắt nương nương, hoàng hậu nương nương cát tường.
Nữ nhân xinh đẹp dưới kia là Tử Nghi, là mỹ nhân bậc nhất kinh thành, ta một nửa ánh mắt cũng không nhìn, nhẹ nhàng đặt tách trà xuống, mỉm cười nói
-Thục muội muội, ngươi mới vào cung liền biết phép tắc như vậy, ta phải thưởng cho ngươi món gì bây giờ?
Nàng ta mỉm cười, liền nói:
-Thần thiếp cảm ơn lời khen của nương nương, ân huệ lớn như vậy, Thục phi muội muội không giám nhận.
-Nào các ngươi cùng đứng dậy đi, chúng ta đều là phi tử của hoàng thượng, không cần quá phép tắc như vậy, Thanh Hương thay ta rót trà cho các nương nương.
-Thần thiếp tạ ơn nương nương.
Mộc Lan vẫn giữ vững nụ cười trên môi nhìn những giai nhân nói chuyện với nhau, một số nàng còn ngâm thơ đối đáp. Nhạt nhẽo thật sự rất nhạt nhẽo
-Ôi, Đức phi vẫn chưa tới sao, tỷ ấy thực trậm trễ a.
Nàng chán nản đưa ánh mắt nhìn nữ nhân vừa nói, các nàng phi tần ngạc nhiên nhìn xung quanh, nhiều người khẽ thở dài, nhiều kẻ trộm cười nhìn nàng nói:
-Thật là, hôm qua hoàng thượng lật thẻ bài của nàng ấy, phải chăng mệt mỏi quá độ nên trậm trễ chăng.
Mộc Lan nhìn một lượt, nhiều người đỏ mặt, e thẹn nhìn nàng, nàng bật cười nhìn kẻ gọi là Đức phi đang vội bước tới, vội thỉnh an nàng.
-Hoàng hậu nương nương thứ cho thần thiếp trậm trễ, tất cả đều tại hôm qua, người hơi quá sức.
Nhìn những vết tím rõ ràng trên cổ nàng ta, Mộc Lan thu lại nụ cười, đập bàn
-Ý ngươi cho rằng lỗi là của hoàng thượng sao, thật không biết phép tắc, là một trong những mỹ nhân được tuyển chọn kỹ lưỡng, mà ngay cả lỗi này cũng không biết nhận sao, nếu đã trễ như vậy, hẳn rằng ngươi đã làm lỡ giờ lên triều của hoàng thượng, như vậy há chẳng phải là có lỗi với các quan thần sao, ngươi không biết tội sao, Đức phi
Nàng ta vội quỳ xuống, nhưng vẫn kiêu ngạo nhìn nàng
-Thần thiếp đã biết tội, thỉnh nương nương tha thứ
-Lỗi lầm như vậy bảo ta sao có thể tha thứ, Thanh Hương thay bản cung sai người đánh Đức phi mười trượng, lôi ra ngoài.
Mọi ánh mắt nhìn nàng với vẻ nể sợ, Mộc Lan nhìn nàng ta bị người lôi ra ngoài nhưng lại không phục, dùng dằng hét lên
-Mộc Lan, hắn yêu ta như vậy, hắn sủng ta như vậy, giờ ngươi giám đánh ta, ngươi tưởng ngươi sẽ được bình yên sao, Mộc Lan
-Đứng lại.
Mộc Lan cười cười bước đến, các nàng xung quanh đều quỳ xuống xin ta tha cho nàng ta, Mộc Lan lướt ngang qua, bước đến phía Đức phi, nhìn 2 tên lính bên cạnh
-Giữ nàng ta thật chặt.
Bàn tay nàng nắm chặt lấy cằm Đức phi, nàng nhìn nàng ta đau đớn đến nhíu mày mà bật cười, Mộc Lan gằn từng chữ
-Giang sơn này, không có ta, hắn liền dễ dàng có được hay sao, không có bàn tay này, hắn làm được gì sao, giang sơn này một phần là của ta, ngươi nghĩ ta sợ hắn sao….mà nghĩ lại nếu hắn không phải là thiên tử, các ngươi có chọn hắn hay không ?
-Ngươi giám….
“ Chát”
-Một tát này, ta chính là nhắc nhở cho ngươi biết khuê danh của ta, chỉ có hoàng thượng mới được gọi, ngươi, liệu xứng sao
-Lôi ra ngoài, 20 trượng.
Mộc Lan quay lại nhìn đám phi tần kia, nói
-Các ngươi còn dám cầu xin cho ả sao

“Hoàng thượng giá đáo”
Ngữ Phong bước vội vào, nhìn thẳng vào Mộc Lan, tức giận nói
-Mộc Lan, sao nàng giám làm càn như vậy.
Mộc Lan nhìn hắn bật cười, xoay người bước đi, chỉ để lại một câu nói
-Làm càn, không phải là tại ngươi sao, Ngữ Phong
Hắn nhìn bóng nàng rời đi, trong lòng không khỏi xót xa, hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, khi nghe xong, liền tức giận đuổi theo.
Tử Thanh cung
Mộc Lan vội thay lại y phục đơn giản, ngồi trước bàn nhâm nhi tách trà cùng một ít điểm tâm nhìn trời mây trôi qua một cách hững hờ. Nàng nhớ lúc trước, nhớ mọi thứ, mọi thứ
“Hoàng thượng giá đáo”
-Các ngươi đều lui hết ra ngoài cho trẫm.
Nhìn Ngữ Phong, nàng uống hết trà, đưa tay ra rót, giơ lên trước mặt
-Hoàng thượng,người có uống không?
Ngữ Phong tức giận, cầm chặt tay nàng kéo lên, ép sát vào mặt, tách trà từ đó liền rơi xuống, vỡ choang, nàng nhìn xuống mặt đất
-A, tách ngọc bể rồi, để thần thiếp bảo người đổi tách khác.
-Nàng bớt diễn trò trước mặt ta như vậy.
Mặt Mộc Lan cứng lại,nghiêm túc hỏi
-Người muốn gì.
-Tại sao ngươi lại không yên phận như vậy. Nói rồi Ngữ Phong liền ôm nàng thật chặt khẽ thì thầm bên tai
-Nàng có chức tước, có địa vị, có sắc đẹp, nàng có cả tình yêu của ta, nàng vẫn chưa hài lòng sao, Mộc Lan
Từ chối khỏi vòng tay của hắn, nàng bước đến phía cửa sổ, tựa vào nhìn cánh hoa rơi. Không khí trở nên im lặng lạ thường, mãi một lúc sau, nàng mới nói
-Ta làm gì có tất cả, người nói sai rồi, hoàng thượng.
Hắn bước đến ôm nàng vào lòng, tựa đầu trên vai nàng
-Nàng còn gì chưa thoả mãn sao, nói đi ta liền đáp ứng cho nàng.
-Chuyện này, người mãi mãi không làm được, không bao giờ, không bao giờ.
“Hoàng thượng, Tử Hách tướng quân muốn gặp người”
-Nàng liền suy nghĩ cho kĩ, tối nay ta liền đến thăm nàng, ta hy vọng sẽ nghe được câu trả lời của nàng, Mộc Lan.
*******
-Hoàng thượng, không biết muội muội của tiểu thần đã mạo phạm gì đến hoàng hậu, mà lại bị phạt 20 trượng.
Hắn xoay người nhìn tên Tử Hách kiêu ngạo dưới kia, khẽ cười lạnh.
-Hoàng hậu của trẫm, xử phạt chắc chắn có lý, ngươi về hỏi muội muội của ngươi không phải sẽ rõ hơn sao.
-Thần sẽ hỏi muội ấy cho rõ ràng, nếu không rõ ràng lí do bị phạt, thần không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu, hoàng thượng
Xoay xoay chiếc nhẫn trong tay, Ngữ Phong nói
-Ngươi đang de doạ trẫm sao, Tử Hách.
Tử Hách cười lạnh, nói
-Thần không giám, thần chỉ muốn phân ra rõ ràng mà thôi, thần xin cáo lui.
-Ta là Hoàng đế, Tử Hách, giang sơn của trẫm, ắt để ngươi trị vì, để ngươi đe doạ ta vậy sao?
-Từ xưa đến nay, kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, giang sơn này cũng vậy, kẻ thắng ắt sẽ có được món quà này trong tay.
-Vậy sao, ta sẽ không để ngươi thắng.
-Hoàng hậu, nếu không có nàng ta, ngươi có thể đứng đây sao.
********
Ánh trăng rọi bóng người qua khe cửa sổ, nàng cô độc một mình đứng nhìn, cửa khẽ mở, Ngữ Phong ôm chặt nàng vào lòng
-Hôm nay, hắn đe doạ ta sẽ giết nàng, Mộc Lan.
-Hửm….Thật sao.
-Ừm ta nhất định sẽ không để chuyện đó xảy ra.
Vẫn là không khí im lặng đến đáng sợ, hắn vẫn cứ ôm chặt nàng vào lòng, nàng vẫn cứ lạnh nhạt, hắn dụi dụi đầu vào hõm vai nàng, khẽ hỏi
-Nàng có câu trả lời chưa??
-Câu trả lời ư….khi nào người bỏ được giang sơn này, ắt hẳn ta sẽ nói.
Hắn khẽ im lặng, bật cười
-Tử Hách chết, ta sẽ cùng nàng rời đi, giang sơn này giao cho nhị đệ cai quản
-Người thật sự sẽ đi cùng ta sao, Ngữ Phong.
-Ừ, ta sẽ cùng nàng sinh con đẻ cái, chăm gà, nuôi lợn, làm một người bình thường.
Nàng hít một hơi thật sâu,
-Ta sẽ giúp ngươi….. Ngữ Phong, ta nói cho ngươi một bí mật
“ Ta yêu ngươi”
Hắn vui vẻ nhìn nàng, nói
-Ta cũng vậy
*******
-Lực lượng bây giờ ra sao rồi.
-Hoàng thượng, hơn 2 vạn quân lính tinh nhuệ ngày đêm luyện tập, 5 vạn khác đang được Tĩnh vương dẫn dắt.
-Hảo, hảo, các ngươi làm tốt lắm, nếu thành công, chắc chắn sẽ trọng thưởng
-Mộc Lan, nàng thấy thế nào.
-Ta thấy tình hình chỗ này hiện không được tốt lắm, “mai phục chỗ này chưa ổn, cần đưa đến…”
-Hảo, ý kiến hay, ý kiến hay, các ngươi liền thực hiện như vậy đi.
*******
Tử Hách cưỡi ngựa dẫn theo 7 vạn quân lính tiến vào thành, đội quân nhanh chóng suy yếu dần qua các trạm, hắn vẫn liều mình tiến quân vào hoàng cung. Khi đến nơi, nhìn người ngoài kia, phỏng đoán chỉ còn 2 vạn người. Mặt hắn đau đớn nhìn hàng người ngã xuống, bị người ngựa dẫm đạp lên, nhanh chóng tiến vào, hắn nhìn Ngữ Phong trước mặt mình, hét lên
-Ngữ Phong, ngươi mau tiến ra quyết chiến với ta, ngươi nhìn xung quanh ngươi, chỉ toàn là một đám người vô dụng, ngươi có tài, có võ, nếu đầu hàng ta sẽ trọng dụng
-Xung quanh ta là trung thần tướng sĩ, nếu họ vô dụng, đội quân của ngươi ắt hẳn chẳng phải chết oan đến bao nhiêu vạn người ngoài kia.
-Ngươi còn dám nói, tiếp chiêu.
-Hoàng thượng, hoàng thượng, hoàng thượng
-Để ta.
Ngữ Phong cưỡi Hắc mã phóng ra trước mặt Tử Hách, tiếng đao kiếm vang lên liên hồi, không phân thắng bại
-Xông lên
Từ ngoài cổng, Mộc Lan dẫn theo 5000 người vào, nhìn tình cảnh ở bên trong, nhanh chóng sai người tiêu diệt những kẻ xung quanh, tình cảnh chở nên hỗn loạn vô cùng, cảnh chém chém giết giết diễn ra ghê tởm, máu chảy nhuộm đỏ cả áo, ướt đẫm. Mộc Lan và Ngữ Phong song kiếm giết địch, giữa khung cảnh này, cả 2 như thần, như tiên múa võ như hợp thành một
Tử Hách mệt nhoài, nhìn từng người từng người ngã xuống, lòng đau như cắt, hung hăng, mãnh liệt tàn sát người.
-Các ngươi, đều là kẻ đáng chết.
Một mũi giáo đâm xuyên qua da thịt người, 3 người ngã xuống, máu chảy tựa như nước sông, ác liệt, đẫm máu.
Hai khắc sau
Tử Hách chỉ còn lại mình hắn, nhưng vẫn tiếp tục đánh giết
“1, 2, 3 mũi kiếm đâm vào thân hắn”
Hắn nhìn quân mình ngã xuống, nhìn chính mình bị thương đến đau nhức, hắn cười, hét lên
-Ta chết, cũng phải kéo theo các ngươi.
Trước khi gục xuống, hắn bắn pháo lên trời, quỳ xuống
“ các huynh đệ của ta, đời này, Tử Hách ta nợ các ngươi một mạng”
Đồng lúc đó, 1 mũi tên độc lao vút qua tầng trời, bắn về phía Ngữ Phong, Mộc Lan liền phát hiện, đẩy hắn sang một bên, chính mình hứng chịu mũi tên đó.
“MỘC LAN”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN