Bảo Bối Nhỏ, Em Là Hạnh Phúc Của Anh - Chương 1: Gặp nhau
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
88


Bảo Bối Nhỏ, Em Là Hạnh Phúc Của Anh


Chương 1: Gặp nhau


Dưới ánh nắng chan hòa của mùa xuân, một bóng hình nhỏ bé đung đưa theo xích đu. Cô bé với làn da trắng trẻo, mủm mỉm, đôi mắt đang hướng đến phía bầu trời. Vẻ đẹp của cô bé khiến mọi người ai cũng ngây ngất. Đôi mắt to tròn, con người đen láy được phủ dưới đôi lông mi rậm mà dài, sống mũi cao cùng đôi môi anh đào cứ mấp mấy từng chữ. Tóc cô bé xõa tới ngang lưng, cùng chơi đùa với gió. Cô bé quả là một tuyệt đỉnh giai nhân. Trên gương mặt đáng yêu của cô là niềm hạnh phúc, vui vẻ tràn đầy.

– Thi Thi, con đâu rồi?

Giọng nói âm trầm của người đàn ông vang lên, vang từ trong nhà phía đầu ngỏ ra.

Kiều Tịnh Thi nghe cha gọi lập tức đứng dậy chạy về. Trên mặt vẫn còn nét đáng yêu, hồn nhiên. Nhưng chưa chạy được nửa đường, cô bé vấp phải hòn đá ngã xuống. Đôi mắt bé đẫm nước. Bỗng lúc này, cô nghe tiếng bước chân dồn dập của ai đó. Sau đó là một cái bóng đổ lên người cô. Hình như có ai đó đỡ cô dậy, phủi sạch bụi trên người cô.

– Sao lại bất cẩn thế này?

Giọng trẻ con non nớt có phần trưởng thành vang lên. Kiều Tịnh Thi ngẩn mặt lên bắt gặp khuôn mặt đẹp trai. Mái tóc đen huyền, đôi mắt to, con người có phần xanh lục lẫn trong màu đen, sống mũi cao thẳng thớm cùng đôi môi mỏng đang ân cần hỏi. Cô chưa từng gặp ai có thể đẹp đến như vậy.

Thấy cô gái phía trước tới ngang ngực mình ngẩn mặt nhìn không chớp mắt, cậu không khỏi dở khóc dở cười. Cô bé này bị mình mê hoặc rồi đây. Cậu tiếp tục hỏi

– Này cô bé, em nhìn anh cái gì vậy ?

Lúc này, Kiều Tịnh Thi mới phản ứng lại, đôi má phấn nộn chợt hồng lên. Cô lắc đầu. Hành động của cô đã thu vào tầm mắt cậu bé làm cậu chợt cười khẽ. Kiều Tịnh Thi nghe thấy tiếng cười không khỏi đỏ mặt. Sau đó quát lên

– Anh cười em cái gì ?

Cậu bé xoa đầu Kiều Tịnh Thi. Giọng cô thật ngọt, ngọt hơn cả đường nữa. Cậu cất giọng mềm mại trả lời

– Anh thấy em đáng yêu quá. Em tên gì ?

– Em tên Kiều Tịnh Thi ah ~ Năm nay em sáu tuổi rồi. Anh có thể gọi em là Thi Thi nha !

Kiều Tịnh Thi, tên thật đẹp ! Cậu bé không khỏi buồn cười, cô không sợ ai bắt cóc ư ?

– Anh là Lãnh Âu Thần. Năm nay 12 tuổi. Em không sợ ai bắt cóc em hay sao mà trả lời vậy ?

Kiều Tịnh Thi nhanh nhảu trả lời

– Không đâu. Em biết anh là người tốt mà, làm sao anh nỡ bắt em đi chứ ?

Thấy cô trả lời vậy, Lãnh Âu Thần không khỏi hài lòng. Cậu phải thu phục cô bé này, nếu không cô dễ bị người ta bắt mất.

– Nhà em ở đâu vậy ?

-Nhà em đầu con ngỏ này ấy, phía bên tay trái. Anh thấy không ?

Ngón tay mềm mại, nhỏ nhắn của Kiều Tịnh Thi chỉ về phía căn nhà to phía đầu ngỏ cho Lãnh Âu Thần xem.

– Ồ… Vậy chúng mình là hàng xóm rồi đó. Nhà của anh thì phía sau lưng anh. Em thấy căn nhà to to đó không ? Đó là nhà anh đấy.

Vừa nói, cậu vừa chỉ căn nhà to nhất màu trắng cho Kiều Tịnh Thi xem.

-Wow ! Thật to ! Em có thể qua nhà anh chơi được không ?

– Được.

Chưa kịp hỏi cậu một câu đã nghe thấy tiếng cha

– Thi Thi ơi, con đâu rồi ?

Nghe thấy tiếng cha gọi. Cô lập tức xoay người chạy về. Trước khi chạy cô còn chào tạm biệt cậu.

Còn cậu đứng ở đó nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của cô chạy mà không khỏi bật cười. Cậu quay lưng đi ngược phía cô rồi dần dần biến mất dưới cơn mưa rơi lá cây xanh biếc của hàng cây bên đường.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN