Bảo Bối Nhỏ, Em Là Hạnh Phúc Của Anh - Chương 2: Hẹn ước
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
79


Bảo Bối Nhỏ, Em Là Hạnh Phúc Của Anh


Chương 2: Hẹn ước


– Ê, tụi bây ! Đánh chết con Tịnh Thi đó đi. Dám cướp anh Mạc Nhiên của tao ư ?

Một đám con gái tụm lại một chỗ đang đánh một cô gái túi bụi. Phía đằng xa, một cô gái đang nhếch miệng cười, lộ ra vẻ hung ác. Dám đối đầu với Ngải Diệp Đài ta ư ?

Kiều Tịnh Thi bị đánh túi bụi nhưng cô không rơi giọt lệ nào. Trên mặt cô hiện lên nỗi đáng thương. Cô không làm gì sai, chỉ là anh ta cứ bám cô nên cô không quan tâm. Nhưng tại sao người chịu những cú đánh này là cô ?

– Các cô cứ thế mà đánh một cô gái ư ?

Giọng nói từ đằng xa mang đến phần lạnh lùng khiến người ta phải rét run. Kiều Tịnh Thi ngẩng mặt lên thì thấy người vừa đến là một chàng trai mà cô quen biết thì không còn sợ nữa. Chàng trai ấy là Lãnh Âu Thần. Lúc này cô mới cảm thấy an toàn thì bỗng nhiên trước mắt tối sầm lại, rồi ngã gục xuống đất.

Ngải Diệp Đài quay mặt lại bắt gặp khuôn mặt lạnh băng của một Lãnh Âu Thần khiến cô phải lùi về sau với tâm trạng sợ sệt. Đám con gái ấy cũng hoảng sợ, xoay lưng định bỏ chạy thì lại nghe thêm một tiếng

– Ai cho các cô tự ý đi ?

Đám con gái ấy bèn lùi về sau cùng với Ngải Diệp Đài. Còn Lãnh Âu Thần thì đến bên Kiều Tịnh Thi rồi bế cô từ dưới đất lên ôm cô vào lòng, kiểm tra vết thương trên người cô. Quả thật mấy người con gái độc ác đó ra tay không kém, đánh Thi Thi của anh đến như vậy. Nhìn Thi Thi như vậy, anh cảm thấy rất đau lòng.

Anh ôm cô đứng dậy, xoay lưng về phía Ngải Diệp Đài cùng đám con gái ấy cất giọng lạnh lùng

– Về sau chỉ cần các cô đụng vào sợi tóc của Kiều Tịnh Thi, tôi đem các cô đi phế.

Nói xong, Lãnh Âu Thần bước về phía chiếc Maybach đã đợi sẵn bên lề đường. Sau đó, ra lệnh cho tài xế đến bệnh viện.

Ngải Diệp Đài nhìn bóng xe mất hút phía trước, cô dần dần mới hết hoảng sợ. Cô ta lập tức đứng dậy trừng mắt đám con gái làm ăn không ra gì ở đằng sau rồi bước đi về nhà của mình.

Trong bệnh viện

Thấy đèn đỏ tắt, Lãnh Âu Thần cảm thấy nhẹ nhõm bước đến vị bác sĩ từ phòng cấp cứu ra, cất giọng lo lắng hỏi

– Bác sĩ, cô ấy sao rồi ?

Vị bác sĩ ấy cởi khẩu trang ra trả lời

– Không sao rồi đại thiếu gia, chỉ cần tịnh dưỡng thì vết thương sẽ lành hẳn. Giờ cậu có thể vào.

Nói xong, vị bác sĩ ấy bước đi. Lãnh Âu Thần lập tức vào phòng, ngồi xuống ghế cạnh giường cầm lấy đôi tay nhỏ nhắn, mềm mại của cô. Nhìn cánh tay dán những băng gạc, khuôn mặt vài ba vết bầm, anh không khỏi đau lòng. Lúc ấy, anh tình cờ đi ngang qua thấy tụm ba tụm bảy đánh một cô gái, trong lòng cảm giác bất an. Bảo tài xế dừng xe, anh mở cửa đến bên chỗ ấy thì nhìn thấy khuôn mặt cô. Nhìn thấy cô bị đánh như vậy, tim anh đau như bị dao khứa vào. Nếu anh không đi ngang qua đó, chắc cô bị đánh người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Đột nhiên, nhìn phía người con gái đang chuyển động đôi mi thì mọi cảm giác phiền muộn lo lắng hết thảy quăng ra một bên.

Cảm thấy tay mình có chút độ ấm, Kiều Tịnh Thi từ từ mở đôi mắt đang nhắm nghiền của mình ra. Nhìn phía trần màu trắng, cô mới biết mình được cứu. Nghiêng mặt qua, cô thấy được ánh mắt nhẹ nhõm của Lãnh Âu Thần. Cô định ngồi dậy thì ngay lập tức giọng nói nghiêm túc vang lên

– Đừng ngồi dậy !

Kiều Tịnh Thi ngoan ngoãn nghe lời tiếp tục nằm. Bỗng cô nghe thấy anh hỏi

– Sao em bị đánh ?

Cô lắc đầu rồi trả lời

– Không có gì. Bây giờ không phải em đang mở mắt nói chuyện cùng anh sao ?

Thấy cô bướng bỉnh không nói lý do cho mình, anh cũng không ép cô trả lời nữa. Anh lấy sợi dây chuyền từ trên cổ xuống. Sợi dây chuyền ấy chính là thứ mà gia tộc anh muốn truyền cho con dâu. Mặt dây chuyền là viên ngọc phỉ thúy có hình lục giác. Anh đỡ cô ngồi dậy rồi vòng tay qua cổ cô đeo chiếc dây chuyền ấy. Cô đeo lên dây chuyền thực sự rất đẹp. Dây chuyền ấy đeo lên chiếc cổ trắng tuyết mảnh khảnh tôn lên vẻ đẹp của cô.

Thấy anh đeo cho mình chiếc dây chuyền, cô bất giác lấy tay sờ lên mặt dây chuyền. Cô ngước mặt lên, trong mắt chứa đựng sự tò mò của cô.

Lãnh Âu Thần thấy cô tò mò, anh kẽ cười, vuốt mái tóc thẳng mượt trên đầu cô rồi đáp lại sự tò mò của cô. Anh dịu dàng trả lời

– Anh đeo chiếc dây chuyền này cho em, mục đích chính là sau này muốn cưới em làm vợ, làm vợ của anh. Anh không muốn ai bắt nạt em, như thế anh rất đau lòng. Sau này khi nhìn thấy chiếc dây chuyền này, anh khẳng định người đó sẽ là em. Là người vợ mà anh đã chọn cho mình.

Kiều Tịnh Thi nghe xong, hốc mắt cô đỏ ửng. Trên đời này, ngoại trừ cha mình, chưa từng ai lo lắng, quan tâm cô. Anh là người thứ hai mà ân cần quan tâm cô. Cô ôm chặt anh, vùi đầu vào trong lòng ngực ấm áp của anh. Cô nghẹn ngào trả lời

– Em cứ tưởng mình sẽ là người cô đơn nhất, sẽ nghĩ ai cũng vứt bỏ mình hết. Nhưng ngoại trừ cha ra, em không còn ai lo lắng cho em như thế. Bây giờ đã có anh, em không còn cảm thấy cô đơn nữa. Mãi đến lớn lên, em sẽ không yêu ai khác ngoài anh.

Nghe cô nói vậy, anh cũng cảm thấy đau lòng cho cô. Nếu cô cô đơn, anh sẽ là người bên cạnh cô, ai vứt bỏ cô, anh sẽ đem cô về, ai chửi mắng, đánh đập cô, anh làm tán gia bại sản của họ. Một người hiền hậu, lương thiện như cô phải được trân trọng. Anh ôm cô, vuốt mái tóc cô. Coi như anh gặp được cô mới biết những người như cô đáng trân trọng biết bao. Anh tựa cằm lên đầu rồi rồi nói

– Em sẽ không còn cô đơn đâu, bởi vì em đã có anh rồi.

Anh nói vậy, Kiều Tịnh Thi an tâm nhắm mắt. Thấy người con gái trong mình thở đều đều, anh mới buông lỏng đôi tay mình đặt cô trên giường. Gương mặt cô lúc này không còn sợ sệt nữa mà là an tâm. Ở gần cô như vậy, anh mới thấy rõ dung của cô. Đôi mi rậm dài, sống mũi cao thẳng, đôi môi anh đào mọng nước, đôi má phấn nộn, trán cao. Thật sự rất đẹp. Lãnh Âu Thần cúi người ngắm đôi môi anh đào rồi ấn môi mình lên. Môi cô thật ngọt làm anh không muốn dứt ra. Bỗng dưới bụng có cái gì rục rịch, anh thầm chửi rủa một tiếng rồi buông cô ra. Chỉ hôn nhẹ thôi mà mãnh thú nguyên thủy đã rục rịch rồi. Anh nhẹ nhàng đứng dậy rồi bước tới cửa ra về, khuôn mặt thoáng từ dịu dàng thành lạnh lùng.

Lãnh Âu Thần bước ra khỏi phòng bệnh thì gọi một cuộc điện thoại đến trợ lý, dặn anh ta đưa người thân của cô đến chăm sóc sau đó còn dặn trợ lý đặt vé máy bay đến New York. Còn anh bước khỏi cửa bệnh viện, leo lên chiếc Maybach.

– Sân bay !

Tài xế nghe xong thì nhấn ga. Chiếc xe Maybach cuối cùng cũng biến mất trước cổng bệnh viện.

————–

Sân bay

Ngồi trên máy bay tư nhân, anh liên tưởng đến sau khi du học xong anh cưới cô về làm vợ mình. Anh liền mỉm cười.

– Thi Thi, chờ anh !

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN