Bảo Bối Nhỏ, Em Là Hạnh Phúc Của Anh
CHƯƠNG 3 : 10 Năm sau
Trong văn phòng tổng giám đốc của cao ốc, nhiệt độ gần như xuống còn âm độ, một người đàn ông thân hình cao 1m88 đang đứng trước cửa sổ sát đất. 10 năm qua không khiến vẻ đẹp anh trầm xuống mà còn quyến rũ hơn. Mái tóc đen huyền được vuốt chải gọn gàng, đôi mắt hẹp dài, con người màu đen pha lẫn xanh lục, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng đang mím lại. Khuôn mặt lạnh lùng khiến người ta không rét mà run.
“Cốc, cốc, cốc”. Tiếng gõ cửa đã cắt ngang bầu không khí lạnh băng trong phòng. Giọng người đàn ông vang lên
-Vào đi
Bước vào là người đàn ông tầm 27 tuổi mang tài liệu vào. Anh ấy là Lâm Tĩnh – thư kí riêng của tổng giám đốc. Anh mở miệng
-Tổng giám đốc, có tài liệu cần ngài kí.
Lúc này, người đàn ông vẫn không quay người, nhưng cất giọng lạnh băng
-Để trên bàn cho tôi. Khi nào xong sẽ gọi.
Lâm Tĩnh nghe vậy, liền bước ra khỏi phòng.
Trong phòng còn lại mảnh u ám. Người đàn ông từ từ quay lại tiến về phía bàn của mình. Hướng về tài liệu mà Lâm Tĩnh đưa, anh mở ra đọc rồi tiến lấy cây bút kí tên mình. Nét bút đưa lên đưa xuống thoăn thoắt tạo thành nét rồng bay phượng múa, nét ấy ký “Lãnh Âu Thần”. Phải chính người đàn ông lạnh như Bắc cực này là Lãnh Âu Thần. Con trai trưởng của Lãnh gia, và là tổng giám đốc tập đoàn DIAMOND. Anh thừa kế tập đoàn năm 24 tuổi. Trong vòng 4 năm anh đã đưa tập đoàn phát triển lên đỉnh cao, nắm huyết mạch kinh tế đất nước. Tập đoàn DIAMOND còn phân bố các công ty con ở nhiều nước trên thế giới với rất nhiều lĩnh vực như khách sạn, thiết kế thời trang, kinh doanh đá quý,… Ngoài ra, anh còn là một lão đại của 2 giới hắc, bạch đạo.
Bỗng một tiếng “Két” lại vang lên. Mở cửa là người phụ nữ khoảng 25 tuổi đang vui vẻ, đến bên Lãnh Âu Thần. Người phụ nữ vui vẻ lên tiếng
-Thần…
Lúc này vẻ mặt Lãnh Âu Thần từ lạnh băng sang dịu dàng. Anh dừng bút rồi bế người phụ nữ ấy sang sofa, vuốt mái tóc cô, rồi hỏi
-Sao vậy, Thi Thi ?
Nghe từ “Thi Thi”, khuôn mặt người phụ nữ bỗng cứng đờ. Nhưng nhanh chóng trở về trạng thái vui vẻ. Dĩ nhiên điều này Lãnh Âu Thần không thấy được. Cô cọ cọ cái đầu vào ngực anh.
-Thần, người ta nhớ anh mà…
Lãnh Âu Thần khẽ cười. Anh ôm cô rồi nói
-Thi Thi, sắp tới hôn lễ rồi. Em cũng sắp trở thành của anh rồi. Giờ anh bận chuẩn bị cho hai chúng ta. Cưới xong, khi nào anh cũng bên em mà.
-Thật ư?
-Thật.
Người phụ nữ nhoẻn miệng cười, trong tâm lại vui vẻ, sung sướng, bởi 1 tháng sau cô sẽ trở thành bà chủ Lãnh gia rồi. Cô ngáp rồi, dựa vào lồng ngực anh ngủ.
Thấy nữ nhân trong lòng mình thở đều, anh bất giác mỉm cười, ôm cô vào phòng nghỉ của mình. Sau đó đóng của nhẹ nhàng trở lại bàn làm việc của mình.
Trong phòng nghỉ
Người phụ nữ từ từ mở đôi mắt nhắm nghiền ra nhếch miệng cười. Cô ta cuối cùng trở thành nữ chủ của Lãnh gia. Người phụ nữ có khuôn mặt tựa như Kiều Tịnh Thi, nhưng già dặn hơn. Cô ta là Kiều Tư Duệ – chị gái của Kiều Tịnh Thi. Cô ta đã sắp xếp một kế hoạch hoàn mĩ để được lên chức bà chủ này. Năm năm trước, thừa dịp Kiều Tịnh Thi ra ngoài, Kiều Tư Duệ đã trộm được chiếc vòng cổ có viên ngọc phỉ thúy này. Ban đầu cô ta không biết được chiếc vòng này là của Lãnh Âu Thần, nên cô ta chỉ lấy trưng diện bản thân. Không ngờ, trời giúp cô ta. Năm năm sau khi một người đàn ông rước cô về căn biệt thự mới, anh ta đã nói chiếc vòng cổ phỉ thúy này là vật ước hẹn của 10 năm trước. Kiều Tư Duệ lợi dụng điều này để vào Lãnh gia.
Tại văn phòng thiết kế thời trang của tập đoàn DIAMOND
Một cô gái khuôn mặt trắng trẻo, hàng mi dài cong vút đang làm việc rất nghiêm túc. Cô hiện tại mới 22 tuổi nhưng đã rất tài giỏi. Năm 20 tuổi cô đã lấy được bằng tiến sĩ. Hiện giờ cô đang làm thực tập sinh cho tập đoàn. Các bức phác thảo quần áo nữ của cô đã giúp cô rất nhiều trong việc thực tập ở đây. Hiện tại cô đang đầu tư vào bộ váy để chuẩn bị cuộc thi quốc tế tháng sau.
– Thi Thi ! Tới giờ trưa rồi, mình đi ăn nào !
Lúc này, Kiều Tịnh Thi mới thoát khỏi đống thiết kế của mình. Cô cất giọng trong trẻo, mềm mại.
– Ok! Đợi mình thu dọn vài thứ đã!
– Ừ. Nhanh lên đấy, mình đói meo rồi đây này.
Kiều Tịnh Thi đã vào tập đoàn được 5 tháng nhưng với danh nghĩa là Kiều Tư Duệ. Bởi ai cũng biết tổng giám đốc yêu chiều Kiều Tịnh Thi là chị gái cô. Chị gái cô đã lấy cắp chiếc vòng phỉ thúy ấy khiến cô sống trong những ngày tháng đau khổ. Chính sợi dây chuyền ấy chính là lời ước hẹn của cô với Lãnh Âu Thần, nhưng giờ nó thuộc chị gái cô. Vì vậy Lãnh Âu Thần nhận ra người đeo chiếc vòng đó chính là người con gái năm xưa. Nhưng còn trách ai, lúc đó cô bất cẩn bỏ vào tủ nhưng không khóa, chị cô lẻn vào lấy. Hiện tại người cô yêu bị lấy mất, cô chỉ còn sự nghiệp của mình. Nhưng đến đây, cô đã gặp một người bạn luôn bên cô. Đó là Đoan Mộc Đình. Cô ấy đã biết thân thế cô nên đồng cảm, luôn bên cô.
Trong phòng tổng giám đốc tập đoàn DIAMOND
-Thi Thi, dậy đi ! Tới giờ trưa rồi !
Lãnh Âu Thần nhẹ giọng bước tới bên giường kingsize của mình gọi cô nhóc nhà mình dậy.
Kiều Tư Duệ “ưm” một tiếng rồi chậm rãi mở đôi mắt nhắm nghiền của mình. Cô ngồi dậy, tìm đến lồng ngực của Lãnh Âu Thần cọ cọ vào rồi cất giọng nũng nịu
– Thần…em còn buồn ngủ…
Lãnh Âu Thần chợt cười khẽ. Anh thật sự thua bởi cái giọng nũng nịu này rồi.
– Thi Thi, ăn xong rồi ngủ. Có được không ?
Kiều Tư Duệ gật đầu rồi nhanh chóng thoát khỏi cái ôm của anh. Sau đó cô ta vọt nhanh vào nhà vệ sinh.
Tại nhà hàng Tây thuộc tập đoàn DIAMOND.
Kiều Tịnh Thi cùng Đoan Mộc Đình đang chọn món thì bỗng nghe xôn xao từ phía ngoài cửa. Kiều Tịnh Thi ngước mắt nhìn lên thấy Lãnh Âu Thần tay trong tay với Kiều Tư Duệ, tim cô như bị ai hung hăng bóp nghẹt. Cô tránh né ánh mắt của mình. Đoan Mộc Đình thấy sự khác thường của Kiều Tịnh Thi thì lo lắng hỏi
– Thi Thi, cậu không sao chứ ?
Kiều Tịnh Thi nghe Đoan Mộc Đình hỏi thì cô lắc đầu rồi tiếp tục chọn món.
Phía bên kia, Kiều Tư Duệ thấy hình bóng của em gái mình thì nhếch miệng cười. Sau đó nũng nịu lay lay cánh tay của Lãnh Âu Thần chỉ về phía bàn đối diện với bàn của Kiều Tịnh Thi.
– Thần, mình qua chỗ đó ngồi đi !
Thấy cô chỉ, anh mỉm cười rồi cất bước cùng Kiều Tư Duệ về phía bàn kia.
Kiều Tịnh Thi thấy bóng lưng của Lãnh Âu Thần thì không khỏi cảm thấy chua xót. Cố nén nước mắt vào trong lòng tiếp tục hàn huyên với Đoan Mộc Đình.
Sau khi dọn một bàn thức ăn Tây, Lãnh Âu Thần gắp một miếng thịt nướng lên miệng của Kiều Tư Duệ. Cô cười tít mắt, cố ý lớn giọng
– Thần, đồ ăn thật ngon ah. Có người chồng tốt như anh cũng thật hạnh phúc.
Nghe cô khen mình, Lãnh Âu Thần dịu dàng đáp lại
– Em thích cái gì anh chiều cái nấy.
Nghe Lãnh Âu Thần nói như vậy, Kiều Tịnh Thi không khỏi chua xót, đau lòng. Người đáng lẽ ngồi ăn bên Lãnh Âu Thần kia phải là cô mới đúng chứ. Bây giờ cô không còn cảm thấy ngon miệng nữa, nhìn hình ảnh “tình tứ” kia làm trái tim cô càng đau thêm. Cô ngẩn mặt lên nhìn Đoan Mộc Đình đang ngấu nghiến ăn rồi nói
– Đình Đình, mình ăn xong rồi về trước. Cậu cứ từ từ ăn.
Nói xong cô tức tốc chạy ra khỏi nhà hàng để lại Đoan Mộc Đình còn đang ngơ ngác.
Sau khi cô đi, Lãnh Âu Thần cảm thấy có chút gì đó đâm vào tim anh. Nhưng thấy cô nhóc của mình đang ngồi trước mặt mình, thì anh gạt bỏ khoảng đau ấy đi tiếp tục bồi cho cô nhóc của mình. Còn Kiều Tư Duệ thấy Kiều Tịnh Thi chạy thì không khỏi sung sướng.
Kiều Tịnh Thi về đến công ty thì chạy ngay vào nhà vệ sinh. Cô khóc, khóc vì chính mình không thể làm Lãnh Âu Thần nhận ra mình, khóc vì nhìn thấy anh Thần của mình chăm người ta ăn. Thật sư giống như cây kim đâm vào tim cô. Cô nhanh chóng đến bồn rửa mặt, tát nước vào mặt làm tỉnh táo bản thân mình. Sau đó quay trở lại tiếp tục hoàn thành bản thiết kế của mình.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!