Lãng Khách Vô Danh - Chương 62: Cái chết vô cùng tức tưởi của Đặng Kim Lân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
14


Lãng Khách Vô Danh


Chương 62: Cái chết vô cùng tức tưởi của Đặng Kim Lân



– Ngọa Long? Tên ngươi thật khí phách, vậy ngươi với Kết Y tiểu thư có quan hệ gì? – Ngay khi nghe từ “dân dã” thì hắn đã giảm bớt mức độ thân thiện, từ xưng huynh gọi đệ xuống còn ngươi ta, đối với thế gia đệ tử, bình dân không khác gì nô lệ, chẳng có tí tư cách nào.

Đám người xung quanh cũng hứng thú, không ngờ lại là 1 tên bình dân, hình như cảnh giới cũng thấp tẹt mà cũng dám ngang hàng đối đáp với thiếu gia của Đặng gia. Lam Kết Y cũng vậy, nàng khoanh tay ngang ngực, xem thử tên này còn muốn làm gì, có nàng ở đây, những kẻ này đừng hòng tổn thương hắn.Lam Vũ lão nhị cười cười, phe phẩy cái quạt:

– Có thể có quan hệ gì được chứ? Kết Y cần ta, ta cũng cần nàng, thế là 2 chúng ta ở chung 1 chỗ thôi. – Lời nói điềm tĩnh, cũng không có chút gây sự nào nhưng mà ý nghĩa bên trong ai cũng lầm hiểu là 2 người yêu nhau nên ở một chỗ, chỉ có Lam Vũ và Lam Kết Y biết rõ lời Lam Vũ có nghĩa gì, anh cần nàng trộm đồ, nàng cần anh thực hiện lời hứa của mình.

Ở đây không ít người nghe vậy liền bất bình trong lòng, nhìn Lam Vũ với ánh mắt rực lửa, nữ thần trong lòng nay đã bị tên thảo dân này giật mất rồi sao? Tên Đặng Kim Lân vốn ái mộ Kết Y từ lâu cũng không khống chế được cảm xúc lộ ra mặt một chút ghen ghét, nhưng rất nhanh khống chế lại, tươi cười nhìn Lam Kết Y làm bộ không quan tâm:

– Lam đại tiểu thư, điều vị nhân huynh này nói có chính xác không?

Chỉ thấy mặt Lam Kết Y gượm đỏ như gấc, cuối đầu xuống đất, hít một hơi thật sâu rồi trả lời rất ngắn gọn:

– Phải!

Toàn trường chấn động, đóa hoa nhài đã cắm phân trâu trong truyền thuyết vốn chẳng ai tin nay lại có thật rồi. Xem bộ dạng nàng còn ngượng ngùng nữa thì chắc chắn rồi. Chốc lát trong đầu Đặng Kim Lân như phát hỏa, hắn gào thét không ngừng tại sao không phải là hắn, tên thảo dân ngoài cái mặt trắng ra thì có điểm nào so được với hắn, gia thế sao? Thực lực sao? Thiên phú sao? Có chỗ nào so được, hắn hận ông trời bất công, hận lây sang Lam Kết Y có mắt như mù.

– Thế thì phải chúc mừng vị Ngọa Long tiên sinh này rồi! Lam đại tiểu thư là một mỹ nhân hiếm có của Lam Thiên Vực chúng ta! Ta chúc ngươi sống thật lâu để hưởng hạnh phúc bên cạnh mỹ nhân. – Tuy lời nói toàn thấy chữ chúc mừng nhưng trong này không có ai ngu, ai cũng rõ tên này đang uy hiếp rằng:”Để coi ngươi có đủ sống lâu để hưởng thụ hạnh phúc hay không?”. Thêm nữa có chị hắn ở đây, hắn đâu thể khen Lam Kết Y là đệ nhất mỹ nhân của Lam Thiên Vực được, khen xong sợ bả đập vỡ đầu.

Lam Vũ không có biểu hiện gì bất thường, vẫn cười nói:

– Vậy cảm ơn Đặng thiếu gia rồi! Ngày đại hỉ của ta nhất định sẽ mời thiếu gia cùng tới chung vui, haha! – Đại hỉ tất nhiên không phải đám cưới mà là ngày anh thoát khỏi phong ấn.

Lần này Đặng Kim Lân và người của hắn run bần bật, răng nghiến chặt, tên này đã được lợi còn khoe mẽ, ngày đại hỉ của ngươi sao? Chỉ sợ vài ngày nữa ngươi phải bỏ mạng rồi, lại nói tới đại hỉ gã cần hận đời hơn, tại sao 1 thiếu niên anh tài như gã lại không được Lam Kết Y để ý? Hắn cố gắng nhịn lại cảm xúc của mình, đây là bộ mặt thế gia, không thể nào hời hợt mà vẽ bậy lên được, phải để người đời biết thiếu gia của Đặng gia hắn anh minh thần võ, đại nhân đại lượng ra sao. Nhưng hắn làm sao cam lòng, ít ra cũng phải dạy tên tiểu tử này một bài học mới được, cái tội khoe trước mặt hắn. Hắn nháy mắt với tên hộ vệ Nguyên Linh cảnh bên cạnh, tất nhiên hành động này làm cũng rất mờ ám, không để cho người khác thấy được, nhưng Lam Vũ vì chăm chú quan sát hắn nên cũng chú ý hắn đang nháy mắt vu vơ, thường như thế ai cũng cho là mỏi thì nháy thôi, nhưng Lam Vũ còn nhìn thấy sau khi nháy hắn còn liếc tên hộ vệ cách đó 10m, cùng lúc đó tên hộ vệ cũng gật đầu. Trong nháy mắt trong đầu lão nhị lóe lên 1 ý tưởng…

Tên hộ vệ kia bỗng dưng nổi điên:

– Hỗn láo! Một tên hạ dân hèn mọn Hư Linh cảnh như ngươi dám xuất khẩu cuồng ngôn trước mắt thiếu gia nhà ta, truyền ra thiên hạ sẽ cho rằng thiếu gia Đặng gia ta ai cũng có thể vênh mặc hất cằm đối đáp sao? – Hắn chỉ tay vào mặt Lam Vũ nói với giọng rất hùng hồn, Lam Vũ thì há mồm, không ngờ lại là chụp mũ, anh vênh mặt hất cằm lúc nào? Tìm đại 1 lý do để gây hấn sao?

Lam Vũ tuy thắc mắc nhưng cũng rất ghét có kẻ chỉ tay vào mặt mình, nhưng trò vui chưa tới, cũng không thể làm gì được, với lại thực lực hiện tại của anh thì phòng thủ không vấn đề chứ còn tấn công người khác thì còn kém 1 chút. Thấy còn chưa đủ, Lam Vũ đổ thêm tí dầu:

– Haha, hạ dân hèn mọn là gì? Ngươi có thể định nghĩa cho ta rõ được không? Ta thấy ngươi, ta và hắn đều có 1 đầu, 2 tay, 2 chân, vậy hèn mọn chỗ nào? Nói về ngoại hình thì ta còn đẹp hơn các ngươi đó! Nói về thân phận, vậy thân phận là thứ gì? Ăn được sao? Hừ, nói ra thì mất lòng, mà không nói ra thì các ngươi lại tưởng mình to lắm, chỉ là 1 thế lực nho nhỏ ở Lam Thiên Vực mà dám so sánh với ta, haha! Thử hỏi thiên địa này người với người ai cao quý hơn ai? Chả ai cả! Người không so thân phận mà so nhân phẩm, các ngươi đã lạc lối rồi! – Một màn chém gió kinh điển, đến khi nói xong rồi Lam Vũ cũng không hiểu mình nói cái gì, nói đi nói lại huề vốn, so nhân phẩm? Ở hiện đại còn được khen nói hay, ở đây nhân phẩm có so được với tu vi không? Nhân phẩm có so được với tài nguyên tu luyện không? Vì 2 thứ này 99% dân của thế giới này có thể bán đi mọi thứ, kể cả linh hồn.

Cả đám người xung quanh ngơ ngác, thôi rồi! Tên Hư Linh cảnh này đầu vào nước rồi, không ngờ đứng trước mặt 1 dàn Địa Linh cảnh, Nguyên Linh cảnh đó còn dám cứng họng cãi lại, ngại mình sống lâu sao? Ở thế giới này tôn nghiêm của cường giả được thể hiện tuyệt đối, cảnh giới kém hơn cộng không có bối cảnh cường đại mà dám hổ báo cáo chồn với tiền bối thì người cảnh giới cao hơn có quyền giết chết mà không chịu bất cứ hình phạt nào cả, thậm chí những người chứng kiến còn tuyên dương kẻ giết người, chửi mắng kẻ bị giết. Đã không thiếu trường hợp như thế này rồi, có trường hợp chỉ vì lỡ mồm thiếu kính ngữ hay thái độ tôn trọng 1 tí thôi mà đã bị giết rồi, chả ai thông cảm hay thương tiếc cho trường hợp này cả. Cũng không thể nói thế giới này vô nhân tính, mà vì thế giới này con người không khác gì siêu nhân, người mạnh hơn có quyền quyết định số phận của kẻ yếu hơn, vậy tại sao họ phải nhường nhịn, để tới được cảnh giới cao hơn bọn họ đã trả không biết bao nhiêu cái giá, bọn họ tha cho đám yếu hơn rồi đám mạnh hơn có tha cho họ không? Ở trái đất vì con người đa số ai cũng như ai, mạnh hơn cũng mạnh hơn 1 tí, chả đem lại tác dụng gì, có mạnh hơn nữa cũng không thể 1 người đánh 10 người được, phim ảnh chém gió vậy chứ làm sao đánh được, chính vì điều đó để đấu tranh, vũ khí đã ra đời, mà nhất là vũ khí nóng có sức mạnh quá tuyệt đối, trong quá trình đấu tranh dần dần chính quyền và quốc gia ra đời, tư bản giai cấp lại chia ra quý tộc với dân vô sản, đàn áp, chèn hiếp, cuối cùng vô sản cũng éo chịu nổi đồng loạt đứng lên đấu tranh, cách mạng nổi lên khắp nơi, để mọi tầng lớp cùng tham gia bọn họ đã đưa ra các điều luật bảo vệ nhân quyền cho người dân các giai cấp hưởng ứng ủng hộ, rồi tuyên ngôn độc lập, tuyên ngôn nhân quyền ra đời, từ đó sinh mạng con người mới trở nên quý giá hơn bao giờ hết cho tới ngày nay thì đã ít trường hợp giết người công khai đi, so với thời phong kiến với thời trung cổ đúng là văn minh và nhân đạo hơn nhiều, đương nhiên so với thế giới này càng như vậy…. Thôi bỏ qua…

Quả nhiên đụng vào mặt mũi của gia tộc, tên hộ vệ càng có cớ để ra tay, mặt hắn căng lên, cả người gân nổi cuồn cuộn, chưa vội xuất thủ, hắn đang gồng lực chuẩn bị làm 1 phát chết người luôn, tránh cho Lam Kết Y ra tay bảo vệ dây dưa không dứt. Lam Kết Y đương nhiên cũng phát hiện tên hộ vệ kia đang súc tích linh lực chuẩn bị ra 1 đòn toàn lực, nàng cũng định chuẩn bị ra tay bảo kê nhưng Lam Vũ đưa tay ra chặn nàng lại, lắc đầu ý bảo không cần làm gì cả. Sau đó anh tập trung tinh thần lực lại chuyển hóa thành năng lượng thời gian, vì hiện tại tu vi còn quá thấp nên lực lượng thời gian của anh còn chưa có khả năng tác động lên sinh vật sống khác, chỉ có thể tự tác động lên bản thân mình thôi, mọi thứ xung quanh anh bỗng dưng chậm lại, tất nhiên chỉ là Lam Vũ cảm nhận thế thôi, chứ người ta vẫn thấy bình thường… Hắn quát lên:

– Đồ không biết sống chết, Đặng gia không phải là thứ kiến hôi như ngươi có thể đàm luận. Ta nhất định… – Nói tới đây hắn bất ngờ xuất thủ, đây cũng là 1 thủ thuật nhỏ, quát thật to thu hút sự chú ý của mọi người mà mục tiêu thu hút chính là Lam Kết Y để cho nàng không kịp phản ứng khi hắn đang nói chuyện mà ra tay.

Linh lực bộc phát làm tốc độ của hắn cực kỳ nhanh ai cũng không nhìn rõ hắn, gã Đặng Kim Lân thấy đối phương cương với mình như vậy cũng tức lắm nhưng mà hắn không hề mở miệng ra 1 chút nào, để mọi chuyện cho tên hộ vệ làm, có gì Lam gia trách tội thì cứ đổ lỗi hết cho tên hộ vệ tự ý hành động là được, hắn không liên can, chứ nếu giờ mà cũng hùa theo mắng có khi bị Lam Kết Y ghi hận, Đặng Kim Mai cũng ở bên coi trò vui của đệ đệ mình và tên người tình yếu đuối của Lam Kết Y, nàng không nói 1 lời nào cả, Lam Kết Y không động nàng cũng không động. Ngay lúc mọi người cho là tên tóc trắng kia nhất định sẽ có kết cục thê thảm thì dị biến xảy ra khiến mọi người không thể lường trước được, tên hộ vệ Nguyên Linh cảnh đỉnh phong hung mãnh dùng đòn bất ngờ toàn lực hướng Lam Vũ với tốc độ rất nhanh thì không hiểu sao lại xuất hiện ngay trên đầu Đặng Kim Lân làm một chưởng toác đầu. Toàn trường khiếp sợ, tên hộ vệ này chẳng lẽ là Lam gia gài vào, nãy giờ diễn kịch chờ dây phút cuối cùng phát động toàn lực chưởng chết thiếu gia Đặng gia?

Biến cố xảy ra quá bất ngờ khiến cho Đặng Kim Mai cũng không phản ứng kịp, không ai phản ứng kịp, bên Đặng gia cứ đinh ninh tên hộ vệ sẽ ra tay với Lam Vũ ai ngờ tự dưng lại ra tay với chủ nhân của mình. Ngay lúc vừa chưởng vỡ đầu của thiếu gia Đặng gia thì tên hộ vệ cười lớn mấy tiếng nhảy lùi về phía sau tức là nơi Lam Kết Y đang đứng:

– Hahaha, đồ phế vật bùn nhão, thứ kiến con như ngươi cũng dám vênh mặt trước thiếu gia nhà ta, nực cười! Haha! – Nói xong hắn quay mặt ra sau lưng chuẩn bị nhận ánh mắt tán thưởng của thiếu gia và tiểu thư, ai ngờ khi quay lại hình ảnh trước mắt làm hắn chết lặng…

Vốn thiếu gia và tiểu thư phải ở sau lưng hắn mới đúng, nhưng mà khi quay đầu hắn lại thấy 2 người khác. Không tin vào mắt mình, hắn quay mặt trở về hướng chính diện, giây phút đó hắn suýt nữa đứng tim, đứng đối diện là tiểu thư nhà hắn Đặng Kim Mai, người sắp gia nhập Linh Thụ Tông, dồn hết dũng cảm hắn quay đầu về phía sau 1 lần nữa. Lần này hắn mới tim đập chân run, thôi chết thật rồi…. Phía sau hắn chính là Lam Kết Y và mục tiêu hắn phải giết Ngọa Long tiên sinh kia, chỉ thấy Ngọa Long kia sắc mặt tái nhợt hơn 1 chút nhưng trên miệng đang nở một nụ cười khoái trá….

– Không thể nào! Không thể nào đâu, chắc chắn là ảo giác, mọi thứ là ảo giác, hahaha! Ảo giác thôi, chắc chắn ta đã trúng ảo thuật của Lam gia, aii! Là kẻ nào thi triển ảo thuật mê hoặc ta. Mau cút ra đây, đừng tưởng ẩn núp ta không tìm ra. Không ngờ Lam gia lại có người tinh thông ảo thuật đến như vậy. – Hắn sợ quá phát điên rồi, điên cuồng quát xung quanh đám người qua đường làm mọi người hoảng sợ, chẳng lẽ tên này giết xong chủ nhân của mình thì phát điên.

Đặng Kim Mai quá sốc trước cái chết của đệ đệ ruột, nàng không còn biết phản ứng điều gì, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nàng còn không hiểu vì sao 1 hộ vệ theo Đặng gia hơn 50 năm lại có thể làm điều đó, hắn từ nhỏ đã được Đặng gia nuôi dưỡng, khi đệ đệ nàng sinh ra hắn đã được cha nàng giao cho chức trách bảo vệ đệ đệ, theo đệ đệ cả đời… Hộ vệ Địa Linh cảnh bên cạnh Đặng Kim Mai, tức giận quát lớn:

– Lô Văn Bình, ngươi phản bội Đặng giaaaa? Đặng gia chúng ta tự nhận chưa bao giờ bạc đãi Lô Văn Bình ngươi cùng gia đình, vì cái gì? Vì cái gì ngươi giết thiếu gia? – Hắn còn muốn hỏi cho ra nhẽ để về gia chủ trách phạt còn có cớ mà nói, còn về tên hộ vệ Lô Văn Bình, hắn nhất định phải giết mang đầu về chuộc tội.

Lô Văn Bình hiện tại đã hóa dại rồi, chính hắn cũng không thể tin được sự thật này:

– Không thể nào đâu! Ta giết thiếu gia ư? Ta trông thiếu gia từ nhỏ lớn lên, làm sao có thể giết hắn, các ngươi nhầm rồi, ta vừa giết tên mặt trắng bất kính với thiếu gia các ngươi không thấy sao? Chắc chắn các ngươi đã trúng ảo thuật của đối phương rồi, mau chóng tìm ra tên ảo thuật sư này đi, tên này cũng quá lợi hại, có thể mê hoặc hết Đặng gia.

Lần này hộ vệ Địa Linh của Đặng gia cũng kinh ngạc, chẳng lẽ tên Lô Văn Bình này hóa điên thật sự chứ không phải phản bội? Nhưng mà giờ hắn cũng không có thời giờ nghe tên này ba hoa, giết trước nói sau! Hắn vung tay ra tạo thành một bàn tay linh lực thật lớn chừng 20m nhanh chóng tóm lấy Lô Văn Bình, nhưng chưa bóp chết vội, hắn đưa tới trước mặt tiểu thư, để xem tiểu thư giải quyết thế nào đã. Lam Vũ bên kia thấy thế cũng ngưng cười, lập tức tỏ ra đau buồn:

– Lần này ta ra ngoài lấy thêm kiến thức, gặp được Đặng huynh thiếu niên tuấn tài làm ta vô cùng ngưỡng mộ! Nói chuyện rất hợp nhau, còn chưa kịp kết bạn mà Đặng huynh đã là người thiên cổ! Thật là khiến cho người ta thương tiếc… Nếu như đó không phải là hộ vệ của Đặng gia thì ta nhất định thay huynh báo thù, haizzz. Kết Y à, chúng ta đi thôi, chuyện của nhà bọn họ để bọn họ tự giải quyết đi. – Anh nắm lấy tay Lam Kết Y kéo đi, hiện tại Lam Kết Y cũng kinh ngạc quá đỗi nên không phản ứng đối với sự lôi kéo của Lam Vũ, vô ý thức đi theo. Không chỉ nàng mà toàn trường ở đây cũng đều bị sự nghịch lý trong sự việc này mà ngơ ngác, ai rõ ràng cũng nhìn ra tên Lô Văn Bình kia thật sự rất quý trọng thiếu gia hắn, tại sao hắn lại ra tay…bọn họ ở lại coi tiếp để xem lý do, còn Lam Vũ đương nhiên không rãnh, vì lý do anh biết, là trong lúc Lô Văn Bình phát động công kích anh đã dồn hết tinh thần lực toàn thân để tạo ra 1 cổng không gian trên quỹ đạo tấn công của Lô Văn Bình, thêm 1 cái ngay trước mặt của thiếu chủ Đặng gia, tạo nên sự việc như vậy.. Dù là thế nhưng hiện tại Lam Vũ cũng chỉ mới phục hồi tới ngưỡng Hư Linh của thế giới này, tinh thần lực còn yếu nên gắng hết sức mới có thể tạo ra 1 cổng không gian đủ sức chịu được sự xuyên qua của 1 Nguyên Linh cảnh đỉnh phong, còn nếu như anh hồi phục như hồi lúc trước khi tu luyện thời gian chi đạo thì vô tư tạo cả chục cái như thế mà không mệt, aizzz cũng vì cố quá nên mới trở nên tái nhợt như thế, hiện giờ đầu anh đau nhức mệt mỏi muốn chết, không muốn chơi nữa, hồi phục đã, dù sao kết quả cũng thỏa mãn rồi, thật vui vẻ làm sao…

Địa Linh cảnh hộ vệ thấy Lam Kết Y và Ngọa Long kia bỏ đi thì định lao ra cản lại, dù sao tiểu thư sắp gia nhập Linh Thụ Tông, không còn quá cố kỵ Lam gia nữa. Hơn nữa hắn đoán rằng sự việc lần này nhất định có bàn tay của Lam gia nhúng vào, hắn không tin 2 người Lam Vũ 1 Hư Linh, 1 Nguyên Linh cảnh đỉnh phong có thể dở trò trước mặt hắn. Nhưng hắn chuẩn bị đuổi theo thì bên cạnh Đặng Kim Mai khẽ quát:

– Để bọn chúng đi đi, ngươi xử lý tên họ Lô, làm gọn vào, báo tin cho cha ta tru sạch cửu tộc họ Lô! Ả họ Lam sống không được bao lâu nữa đâu, cứ để ả và tình nhân tung tăng sung sướng vài ngày đi, coi như ân huệ cuối cùng của ta, hừ. – Nàng ta hừ lạnh, nghiến răng, lập tức cầm lên 1 tấm phù lục nhỏ, bóp nát nó liên lạc với tên chấp sự Linh Thụ Tông.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN