Gặp Em Là Định Mệnh - Chương 9: Tiệc (p1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
183


Gặp Em Là Định Mệnh


Chương 9: Tiệc (p1)


– Hai đứa về chơi định khi nào đi?

Đang ăn cơm bỗng anh Hai tôi hỏi, tôi nghe mà tí nữa thì sặc cơm mất rồi, vốn không giỏi nói dối nên tôi quay sang đá chân Khải.

Hắn ta dường như hiểu được ý của tôi nên nói:

– Tụi em cũng sắp xếp rồi ạ! Em chỉ đưa Trinh về thăm mẹ với anh thôi, còn ở lại bao nhiêu là quyền của cô ấy. Dù sao thì ở nhà mẹ hay nhà chồng gì Trinh cũng được thương hơn em…..

– Làm gì có! Mà em mới về thôi làm gì Hai đuổi rồi.

Hắn vừa nói vừa bày ra vẻ mặt tội nghiệp làm cho mẹ với anh Hai nhìn tôi bằng ánh mắt viên đạn, đợi đó, thù này tôi sẽ trả sau.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Sáng hôm sau, tôi đang ngủ ngon thì bị đánh thức bởi tiếng ồn ào ngoài sân. Vội vệ sinh cá nhân rồi chạy ra xem, cả một đám người đang dựng rạp trước nhà tôi, ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì thì tôi chợt thấy anh Hai đang hì hục phụ chung với những người kia.

– Anh Hai, nhà mình có tiệc gì à? Sao em không biết vậy?

– Khải nó chưa nói với em à?

– Nói chuyện gì? Mà hắn với mẹ đâu rồi sao nãy giờ em không thấy vậy?

– Vậy chắc nó quên nói rồi. Chuyện là tối qua chồng em có bàn là sẽ làm buổi tiệc nhỏ để mời hàng xóm đến chơi, cũng như mừng em về nước á mà! Mẹ với nó đi chợ từ sáng rồi.

Vừa nói anh vừa làm, đến mặt tôi còn không nhìn lấy một cái nữa.

Tên Khải cũng thật là, sao mà thích bày vẽ vậy không biết nữa.

Thôi thì đi ra ruộng hít thở không khí trong lành một chút vậy, dù sao thì ở nhà cũng chỉ vướng tay vướng chân họ thôi.

Đi lòng vòng mãi, hết chào hỏi người này đến nói chuyện với người kia, cuối cùng tôi dừng lại ở nhà của An – cậu bạn thân chơi chung từ thuở cởi truồng tắm mưa.

– Ủa, Út Trinh đó hả con!? Về khi nào sao không nói dì biết vậy?

– Dạ con mới về hôm qua thôi ạ! Lâu ngày không gặp dì khỏe không ạ!

– Dì khỏe, con qua đây kiếm thằng An à!?

– Dạ!!! Sao dì biết hay vậy?

– Cái con này! Dì quá rành con rồi còn gì, nó mới đi thăm ruộng á!

Tôi cười tít mắt rồi chạy đi, lúc trước tôi đi mà không nói cậu ấy một lời nào, không biết cậu ấy có giận tôi không nữa.

– Tất nhiên là không, mày lấy chồng thì tao chúc phúc chứ giận mày làm gì

– Mày đúng là chị em tốt của tao đấy An ạ!

Tôi vỗ vai nó nói, thật ra đó là câu cửa miệng tôi hay trêu nó, tôi với An thân nhau đến mức nhiều đứa con nít trong xóm cứ nghĩ là chúng tôi yêu nhau rồi.

Nhưng thật ra mối quan hệ giữa chúng tôi chỉ là bạn thân thôi.

Tôi với nó ngồi kể chuyện trên trời dưới đất đến tận trưa nắng đứng bóng mới về. Nếu là lúc trước có lẽ tôi đã kể cho nó nghe chuyện hôn nhân đổ vỡ của mình rồi nhưng bây giờ vì sĩ diện nên không thể nào mở miệng ra nói được.

– Ui da….đi đứng kiểu… .g…ì……..là anh hả?

– Chứ ai? Em đi đâu vậy?

– Ờ…đi dạo, hỏi làm gì?

– Sung sướng quá rồi, cậu ta là ai vậy? Người yêu cũ à!

– Anh đang nói ai vậy?

– giả ngu hả, tôi thấy nãy giờ rồi

– Anh hỏi An à!? Là bạn thân thôi.

Tôi vừa đi vừa suy nghĩ chẳng may đụng trúng Khải đã đứng đó từ khi nào rồi, tên này nhiều lúc cứ y như là ma hiện hình.

– Thật không?

– Thật hay không cũng chẳng liên quan đến anh. Mà anh đang bày trò gì ở nhà tôi vậy? _ tôi hỏi

– Là tiệc thôi, thấy mẹ với anh hai em mừng khi em về như vậy tôi cũng muốn làm gì đó.

– Anh nói thì nghe hay lắm, nhờ ai mà bây giờ tôi phải nói dối mọi người như vậy chứ?

Tôi vừa nói vừa quay lưng đi ngược lại hướng Khải đang đứng, bỗng hắn đuổi theo nói:

– Thế giờ về nói đại sự thật đi, tôi đâu có ép em

– Anh giỡn mặt với tôi à?

Hắn cười hì hì rồi kéo tôi về nhà ” nhập tiệc ” , như mọi lần, tôi lại bị hút hồn bởi nụ cười đó

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Buổi tiệc kéo dài từ sáng đến chiều, gần như những người hàng xóm trong vùng ai cũng có mặt. Tội nhất vẫn là Khải, lỡ mang tiếng là chồng tôi, lại có thêm cái mã soái ca nữa nên bị ép uổng bia đến nỗi say mèm, không biết trời trăng mây gió gì cả.

– Anh Hai, anh đưa anh ấy vô phòng đi, say như vậy rồi còn uống gì nữa?

Tôi cầu cứu anh mình khi hắn cứ nhè nhè bên cạnh mà kêu vợ ơi, vợ à cứ như đúng rồi vậy -_-!

– Út đưa vào cũng được mà, kêu anh làm gì?

Bây giờ thì tệ rồi, cả anh hai tôi cũng không khác gì Khải nữa thì nhờ vả được gì, tôi nhìn xung quanh tìm mẹ nhưng thấy mẹ đang trò chuyện có vẻ vui lắm nên thôi vậy.

Tối hôm qua tôi thì ngủ chung với mẹ, anh hai ngủ chung với hắn, hôm nay tự nhiên cửa phòng ảnh lại khóa, hết cách tôi đành đưa hắn sang phòng mình vậy.

– Ê ê anh làm gì vậy…. um…um…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN