Lão công của ta là nữ nhân
Chương 10
Bạch Hy nửa muốn nhắc máy xem người kia nói gì, một nửa không muốn quan tâm đến cuộc gọi của người ấy.
Lúc này, trong lòng cô có hai luồn suy nghĩ đối lập nhau bắt đầu tranh đấu, nhưng rồi lý trí vẫn không thể thắng con tim, cô quyết định sẽ nghe máy để xem người kia sẽ nói gì với mình.
Kết nối cuộc gọi đến tai nghe bluetooh chuyên dùng cho những lúc không thể trực tiếp tiếp nhận cuộc gọi bằng điện thoại được. ” Bíp ” – cuộc gọi được kết nối với tai nghe nhỏ.
” Đến trước cổng rồi sao không vào nhà? ” – Giọng nói trầm có một chút khàn thể hiện sự nghiêm khắc của một người đàn ông là trụ cột gia đình.
” Con vẫn còn rất nhiều việc để khi khác có thời gian con sẽ về ” – Giọng của Bạch Hy như có chút không vui, miễn cưỡng nói.
“Ayyy, con vẫn còn cho chuyện năm xưa là có uẩn khúc sao? Đó cũng là chuyện của mười mấy năm về trước rồi, con vẫn không thể bỏ qua được sao? Dù sao Nguyệt Tú cũng là mẹ kế của con a. ” – Người đàn ông thở dài rồi đáp lại với giọng hết sức mềm mỏng cùng nuông chiều.
” Thưa cha, bây giờ con rất mệt không thể tiếp tục cùng cha nói chuyện, để hôm khác con sẽ về thăm cha. ” – Bạch Hy nhẹ giọng nói rồi nhanh chóng ngắt kết nối của cuộc gọi.
Chạy xe về đến nhà, trời cũng đã gần sáng, Bạch Hy mang tâm trạng nặng nề trở về phòng.
Về đến phòng, nhìn trên giường thấy người kia vẫn chưa tỉnh, Bạch Hy cũng không nỡ đánh thức người đó. Mặc dù, rất mệt mỏi vì cả ngày hôm nay đều không được nghỉ ngơi một phút nào, bây giờ cô cũng rất được muốn được ngủ, được nghỉ ngơi nhưng không muốn đánh thức người kia nên cô đành nằm xuống bên cạnh người đó mà ngủ.
Bạch Hy từ trước đến nay, chưa từng mang bất cứ người nào về nhà, chưa từng cùng bất cứ người nào ngủ cùng nhau trên giường của chính mình cả, nhưng vì quá mệt mỏi nên cô chẳng bận tâm đến mấy điều ấy nữa mà chỉ muốn ngả lưng xuống giường ngủ một giấc mà thôi.
Bạch Hy rốt cuộc cũng được nghỉ ngơi, cô từ từ chìm vào giấc ngủ say. Còn Lạc An Nhiên, sau nhiều tiếng bất tỉnh cuối cùng cũng chịu tỉnh dậy.
An Nhiên mở mắt rồi chợt nhắm lại vì chưa thích nghi được với ánh sáng trong căn phòng, sau vài lần nheo mắt thì cuối cùng cũng thích ứng được với ánh sáng mà cô thể mở to mắt nhìn xung quanh.Quan sát được một lúc thì cậu bắt đầu đánh giá căn phòng.
” Căn phòng này rộng thật, không chừng còn rộng hơn cả nhà mình nữa. Nội thất cũng được trang trí rất bắt mắt, rất sang trọng, chắc hẳn đều là đồ đắt tiền có giá trị. Nếu vậy, thì tại sao mình lại cái có mặt trong căn phòng này. Không lẽ sau một lần bất tỉnh mà trở nên giàu có rồi sao??? ” – An Nhiên đánh giá căn phòng rồi hai mắt chợt loé sáng lên .
An Nhiên vẫn nằm đấy ảo tưởng trong một đêm mà mình liền giàu lên nhưng rồi trong phút chốc suy nghĩ đó của cậu liền bị đánh gãy bởi sự đụng chạm của người nằm kế bên.
Trong lúc cậu đang suy nghĩ lung tung thì phía bên trái của cậu từ đâu xuất hiện một cánh tay đè lên ngực cậu. An Nhiên chưa kịp phản ứng trước sự đụng chạm ấy thì người nằm kế bên đã xoay qua ôm choàng lấy cậu từ lúc nào không hay.
Người đó ôm cậu vào lòng, lúc này bị ôm, cậu liền nằm gọn trong lòng của người kia. An Nhiên có thể cảm nhận được từng nhịp thở, từng hơi thở của người ấy luồn qua tóc cậu, chạm đến da thịt của cậu.
Ngước mặt lên để nhìn xem người to gan dám ôm lấy cậu là ai thì cậu giật mình khi nhận ra gương mặt của người nữ nhân đang rất gần với mặt mình.
Người đang ôm lấy cậu không phải là cái người lúc nào cũng mang rắc rối, xui xẻo đến cho cậu hay sao? Vì sao cô ta lại ở cạnh cậu? Vì cớ gì mà cậu với cô ta lại nằm chung một giường? Vì cớ gì mà cô ta lại ôm cậu?
Lúc này, hàng loạt câu hỏi nghi vấn hiện lên trong đầu An Nhiên. Cậu vùng vẫy muốn đẩy người kia ra thì người kia lại càng ôm chặt lấy cậu. Người kia ôm chặt đến mức cậu không thể nào mà vùng vẫy được nữa, nhưng rồi trong lúc bận tìm cách thoát khỏi vòng tay của người kia. Đột nhiên, An Nhiên lại cảm nhận được ở trán cậu có gì nó mềm mại đặt lên đó. Đến lúc ngước mắt lên nhìn thì cậu như đóng băng toàn thân khi nhận ra rằng đôi môi của người kia đang đặt trên trán của chính mình.
Từ trước đến nay, An Nhiên – cậu cũng đã từng trải qua vài cuộc tình, mặc dù, hôn môi có, làm chuyện ấy cũng có nhưng chưa từng có ai dịu dàng đặt môi lên trán cậu cả. Tuy biết rằng, người nọ vẫn đang say ngủ không ý thức được những gì đang xảy ra nhưng không có nghĩa cậu không ý thức được.
Mặc dù, đó chỉ đơn thuần là một nụ hôn hờ hững do sự vô ý, nói đúng hơn là vô thức nhưng không hiểu sao nụ hôn ấy lại làm cho gương mặt của cậu trở nên càng lúc càng đỏ, hai tai của cậu đều bị biến thành màu đỏ, chẳng những vậy mà nó còn trở nên nóng bừng.
Trong khoảnh khắc đối mặt ngắn ngủi ấy, An Nhiên chợt nhận ra rằng người trước mặt mình quả nhiên rất đẹp. Đôi mắt to hai mí sâu, mi mắt thì cong vút, mũi thì cao thẳng táp, đôi môi cong đỏ mọng, đường nét khuôn mặt lại vô cùng sắc sảo. Trong phút chốc, An Nhiên cứ như bị người kia hút mất hồn, nhưng đến khi hoàn hồn thì cậu lại một lần nữa ra sức vẫy vùng.
An Nhiên ra sức vũng vẫy, nhưng bất chợt cậu ngưng lại rồi lấy hết sức đẩy người đang ôm chặt mình một cái thật mạnh.
Cái đau khi bị đẩy té xuống giường làm cho Bạch Hy thức giấc. Cô ngồi dậy xoa lấy chỗ bị ngã đau rồi đưa mắt nhìn người đang ngồi trên giường với gương mặt đỏ như quả gấc đang cố gắng tránh né ánh mắt của cô.
” Tại sao cậu lại đẩy tôi xuống giường? ” – Bạch Hy bị đau vừa nhíu mày vừa xoa chỗ đau, cô nhìn thẳng cậu bằng ánh mắt khó hiểu.
” Tại….tại…tại cô ôm tôi chặt quá làm tôi khó chịu, dù tôi cố vùng vẫy đến mức nào cũng không thoát ra được nên đành….” – Nói đến đấy, đột nhiên An Nhiên cúi gầm mặt không nói nữa, hai tai cậu cũng càng lúc càng đỏ.
” Vậy sao? Tôi đã có hành động nào vô lễ với cậu trong lúc ngủ sao? ” – Thấy An Nhiên bối rối đỏ mặt, Bạch Hy nghiêng đầu nhìn sắc mặt của cậu rồi nói với giọng nói như thể đang trêu ghẹo cậu.
” Cái…cái…cái gì? Làm gì có! Làm gì có! Đâu có gì xảy ra! ” – Đối phó với cái nhìn thăm dò từ Bạch Hy, An nhiên chỉ biết tránh né ngoảnh mặt đi hướng khác.
” Thật là không có? Nhưng sắc mặt của cậu bán đứng cậu rồi kìa. Mặt và tai đều đỏ lên cả rồi, vậy mà cậu còn nói không có? ” – Bạch Hy làm vẻ mặt nghi hoặc rồi lại ranh mãnh trêu cậu.
” Mặt…mặt tôi có đỏ sao? Đâu có! Làm gì có đỏ lên đâu nào! hờ hờ. ” – An Nhiên lấy hai tay sờ mặt đáp rồi lại cố gắng cười như thể không có gì.
” Không có thật sao? Vậy tôi tạm tin cậu. Bây giờ, cậu đã tỉnh rồi thì tôi sẽ cho người đưa cậu trở về nhà. ” – Bạch Hy lại tiếp tục nghiêng đầu thăm dò An Nhiên, thấy sắc mặt cậu vẫn còn đỏ bừng không có phản ứng gì nên cô cũng không ghẹo cậu nữa rồi đề nghị gọi người đưa cậu về.
Thấy cậu không đáp lại mà chỉ đơn giản đứng lên thu dọn đồ cá nhân nên cô cũng dặn dò kĩ quản gia đưa cậu trở về nhà cẩn thận.
Sau khi An Nhiên rời đi, Bạch Hy trở về giường định sẽ ngủ tiếp nhưng rồi vẻ mặt ngượng ngùng, đỏ bừng của cậu khi nãy hiện lên làm cho cô chợt cười.
” Cậu nhóc này khá đáng yêu và thú vị đấy chứ! ” – Bạch Hy cười mỉm nói thầm rồi trở về giường của chính mình nằm.
Còn về phía cậu thì được ông quản gia chuẩn bị tài xế đưa về. Nhớ kĩ lời dặn của Bạch Hy, ông quản gia đưa tiễn An Nhiên ra đến cổng, cho đến bóng xe biến mất trong màn đêm tờ mờ sáng thì ông mới an tâm quay trở lại vào nhà.
——-000000——-
Nếu mọi người muốn xem đủ chương nhất thì có thể sang app Mê đọc truyện xem nha, với lại ai muốn xem ngoại truyện Halloween thì để lại cmt cho ta biết nha.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!