Lão công của ta là nữ nhân
Chương 14
Nghe những lời lẽ chẳng mấy hay ho, mang hàm ý xúc phạm người khác từ người nhân viên kia, nếu như thường lệ thì Bạch Hy – cô chẳng mấy bận tâm đâu, vì đó là chuyện của họ chẳng liên quan gì đến cô cả.
Nhưng không hiểu sao, khi nghe bọn họ nói những lời thô tục để ám chỉ Lạc An Nhiên thì Bạch Hy liền cảm thấy không vui như chính mình cũng bị xúc phạm vậy. Lúc ấy, thực sự Bạch Hy vô cùng không vui, vô cùng tức giận, khi đó, cô chỉ muốn đem bọn người đó băm ra trăm mảnh rồi ném xuống ao cho cá ăn.
Chợt nhận ra, không hiểu vì sao mình lại tức giận như thế, chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến mình mà bản thân lại cảm giác như bị xúc phạm vậy.
Thoáng cái Bạch Hy liền thu lại nụ cười đáng sợ kia mà lấy lại vẻ mặt như thường ngày rồi tìm ra lý do để cho bản thân mình cảm thấy tức giận.
” Là do bọn họ nói cậu ấy quyến rũ mình nên mình mới tức giận như vậy. Phải! Chính là như vậy a, ngoài ra không có lý do nào khác. Đúng vậy, đúng vậy ! ” – Bạch Hy thầm nghĩ tự nhủ với lòng mình.
Cố giấu đi sự tức giận của bản thân, Bạch Hy cố nặn ra một nụ cười nhẹ nhàng như thường lệ, nhìn đám nhân viên bằng ánh mắt không rõ biểu cảm, cô tiến đến người nhân viên đã dùng những lời thô tục nhất để sỉ nhục An Nhiên, cô cúi người xuống tiến sát lại gần người đó quan sát.
” Tôi không ngờ rằng một người có vẻ ngoài hào nhoáng, phong độ như cậu lại có thể nói ra những lời như vậy a. ” – Bạch Hy cười đến híp mắt hạ giọng nói với người nhân viên đó.
” A ! Chủ tịch, tôi….tôi…tôi không có ý đó. Xin người đừng hiểu lầm. ” – Người kia thấy Bạch Hy cười đến một cách đáng sợ nên bắt đầu run rẩy giải thích.
” Ồ! Ra là tôi hiểu lầm ư ? ” – Bạch Hy nghiêng đầu nhìn người kia hỏi lại, giả giọng ngây thơ như không biết gì.
” Vâng ! Vâng ! Chỉ là hiểu lầm thôi ạ ! ” – Người kia gấp gáp đáp lại câu hỏi của cô.
” Nếu chỉ là hiểu lầm……..Vậy sao cậu không mau xin lỗi cậu ấy? ” – Bạch Hy thu lại vẻ mặt vừa rồi liền nghiêm giọng nói.
Thấy Bạch Hy nghiêm túc, người kia không dám phản kháng lại dù chỉ là một chút mà liền xoay về phía An Nhiên liên tục xin lỗi vì đã xúc phạm cậu.
Sau khi giải quyết ổn thoả mọi việc ở đấy, An Nhiên thu dọn đồ đạc xong liền theo sau Bạch Hy quay trở ra ngoài. Cùng nhau đi trên dãy hành lang mà chẳng ai nói câu nào.
” Cô ta là chủ tịch của Bạch thị sao? Vậy…vậy lần này mình chết chắc rồi. Lúc nào mình cũng đắc tội với cô ta, mình tiêu thật rồi. À không! Nếu thật cô ta muốn xử lý mình thì đã không giúp mình rồi. Phải! Phải! Mình sẽ ổn thôi, cô ta sẽ không làm gì mình đâu. ” – An Nhiên nhớ đến những lần nặng lời cũng như từng đẩy cô ngã khỏi giường liền làm cho cậu một hồi lo sợ, nhưng rồi suy nghĩ lại liền tự trấn an bản thân mọi chuyện sẽ ổn.
An Nhiên không dám mở miệng nói câu nào mà chỉ ngoan ngoãn đi theo sau Bạch Hy, thấy cậu cư xử kì lạ không giống mọi lần liền đoán ra được lý do.
Bạch Hy càng lúc càng thấy cậu thú vị và càng muốn tiếp xúc cậu hơn, nhưng chỉ dừng ở mức làm bạn mà thôi vì cô biết bản thân mình sẽ không thể nào tiếp nhận cũng như không thể nào phát sinh tình cảm với bất kì nam nhân nào.
Dù cho An Nhiên có vẻ ngoài giống nữ nhân tới mức độ nào đi chăng nữa thì cậu vẫn là nam nhân, nên chuyện giữa cậu và cô phát sinh quan hệ hơn tình bạn là một chuyện không thể nào xảy ra được. Bạch Hy hiểu rõ điều đó hơn ai hết nên cô tự biết phân rõ ranh giới giữa hai người.
Còn về phía An Nhiên, từ khoảnh khắc biết được người nữ nhân lúc nào cũng xuất hiện ngay khi mình cần nhất là người đứng đầu tập đoàn Bạch thị, là một người cao cao tại thượng cùng danh tiếng lẫy lừng nên chỉ cần nghĩ đến việc đứng cạnh người ấy thôi thì cũng đủ khiến cậu liền có cảm giác xa vời, không thể nào với đến được. Đối với cậu, Bạch Hy chẳng khác nào như mặt trời cách xa hàng triệu năm ánh sáng mà không tài nào với tới được.
Một người vì hiểu rõ giới tính của bản thân mà gạch đường ranh giới rõ ràng với người kia, còn một người vì hiểu được thân phận- giai cấp giữa hai người quá khác biệt, giống như giữa bầu trời và mặt đất vậy nên cũng phân chia rõ ràng khoảng cách giữa cả hai.
Trên đường đi ra khỏi công ty để lấy xe, cả hai người hoàn toàn không nói một lời nào với đối phương. Để phá vỡ sự im lặng ấy, Bạch Hy đành lên tiếng trước.
” Cậu làm việc cũng vất vả nhiều rồi, cậu có muốn đi đâu không? Tôi sẽ đưa cậu đi. Xem như tôi giúp cậu giải khuây lấy lại tinh thần như những gì khi nãy tôi đã nói. ” – Bạch Hy nói nhưng lại không nhìn thẳng An Nhiên mà chỉ nhìn thẳng phía trước.
” Như vậy thật phiền đến ngài, thưa chủ tịch. ” – An Nhiên bất ngờ trước sự mở lời trước của Bạch Hy nhưng rồi lại cung kính đáp lại.
” Đừng gọi như vậy, nghe thật chướng tai, cứ như bình thường là được. Tôi cũng chẳng phiền khi đưa cậu đi đâu. Dù sao cũng do tôi mà ra cả. Cứ xem việc tôi đưa cậu đi chơi giải khuây như là đền bù cho cậu vì vụ việc khi nãy đi. Và giờ thì đi thôi. ” – Bạch Hy hơi nhíu mày khi nghe An Nhiên gọi mình là “chủ tịch”, nói xong cô liền nắm lấy cổ tay cậu lôi đi nhanh ra bên ngoài.
Bất ngờ bị kéo đi như vậy, hai chân của An Nhiên vướng vào nhau liền làm cho cậu ngã về phía trước, mặt thì đập vào lưng người đi phía trước, còn tay thì ôm chầm lấy thắt lưng của người ấy từ phía sau trụ lại để không bị ngã.
Cái ôm bất ngờ từ phía sau làm cho Bạch Hy đứng hình trong giây lát, còn An Nhiên thì tim cứ đập liên hồi, gương mặt cũng dần dần trở nên hồng hồng. Hương thơm nhẹ nhàng nhưng mang đầy sự quyến rũ cùng sự bản lĩnh nam tính đáng ra không thể có được ở nữ nhân toả ra từ cơ thể của Bạch Hy làm cho An Nhiên có chút si mê.
” Cậu không sao chứ? Đi đứng cho cẩn thận. ” – Bạch Hy đứng hình trong giây lát rồi liền lấy lại tinh thần liền nhẹ giọng, hơi ngoảnh đầu về sau như muốn xem xét người kia có bị thương không.
Nghe cô nói thế, An Nhiên liền lập tức thu tay lại, mặt cũng rời khỏi lưng cô. Lúc này, mặt của cậu hoàn toàn bị biến thành quả cà chua, cả khuôn mặt lẫn tai đến cổ đều đỏ cả lên.
Bạch Hy vừa quay về phía sau để xem cậu có bị thương hay không thì liền trong bắt gặp khuôn mặt nhỏ của cậu đỏ bừng lên chẳng khác nào quả cà chua di dộng. Buồn cười trước vẻ mặt của cậu, Bạch Hy phì cười haha đến vui vẻ rồi xoa đầu cậu.
” Làm gì mà như quả cà chua rồi? Còn không đi mau. ” – Vừa cười vừa nói Bạch Hy không còn vội vàng nắm cổ tay cậu kéo đi nữa mà chỉ nhẹ nhàng nắm cổ tay cậu đi thong thả ra ngoài. Còn cậu thì mặc cho bản thân bị kéo đi mà chỉ biết thuỷ chung nhìn chằm chằm xuống mặt đất, chẳng dám ngước mặt lên vì ngại ngùng, cũng như là bối rối.
Ra đến nơi có chiếc moto đen đang đỗ thì Bạch Hy mở cái mũ bảo hiểm nhỏ lúc nào cũng được trang bị sẵn nằm bên cạnh mũ của cô đội lên cho An Nhiên nhẹ nhàng gài dây lại.
Khi cả hai đều đã đội mũ, thì Bạch Hy cũng bắt đầu cho khởi động moto, tiếng động cơ xe moto vang lên ồ ồ, chờ đợi An Nhiên lên xe ngồi vững thì Bạch Hy chạy xe đi rời khỏi Bạch thị. Nhưng hai người đâu ngờ rằng ở từ xa có một cặp mắt đang dần tối sầm lại nhìn hai người rời khỏi, sát khí trong đôi mắt ấy càng lúc càng nồng đậm nhìn theo hướng chiếc xe môtô màu đen vừa rời đi.
Chiếc xe vừa đi được một khoảng thì người bí ẩn kia cũng lấy điện thoại từ trong túi xách để gọi cho ai đó nhưng đưa điện thoại lên bên tai nghe được một lúc thì người ấy lại hạ điện thoại xuống.
Hành động ấy cứ được lặp đi lặp lại nhiều lần, đến khi người kia bỏ cuộc không gọi nữa thì ánh mắt người đó hoàn toàn tối sầm lại, sát khí càng lúc càng toả ra khắp nơi xung quanh người bí ẩn ấy đang đứng, tầm nhìn của người đó vẫn một lòng hướng về chiếc xe môtô màu đen rời đi khi nãy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!