Lão công của ta là nữ nhân - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
90


Lão công của ta là nữ nhân


Chương 13


Sau khi thuyết phục được An Nhiên kể lại chuyện đã xảy ra, đến khi nghe hết câu chuyện của cậu Bạch Hy không hiểu sao thoáng có chút tức giận cho cậu.

Cô nghĩ đến việc nhân viên của mình làm những chuyện không mấy tốt đẹp, đã vậy, cô hoàn toàn không hay biết gì về những điều bọn họ làm sau lưng mình thì đó mới chính là điều chủ yếu khiến cô không vui đến vậy.

Trong một phút, vẻ mặt ôn nhu hay nụ cười nhẹ điển hình thường ngày của cô như bị gió thổi đi mất, cùng lúc đó xung quanh Bạch Hy như toả ra một luồn khí tức bức người cùng một nụ cười hết thảy quỷ dị làm cho người khác cảm thấy có chút không thoải mái cùng đáng sợ, ánh mắt ôn nhu thường ngày của cô biến đi mất mà thay vào đó là ánh mắt không rõ biểu tình.

” Cậu yên tâm, tôi sẽ không để cậu phải chịu uỷ khuất đâu.” – Bạch Hy khom người xuống quan sát vẻ mặt của An Nhiên một cách cẩn thận rồi nhẹ nhàng nói.

” Ừm….nhưng mà trong môi trường làm việc cạnh tranh gay gắt như Bạch thị thì những điều đó là chuyện hiển nhiên sẽ xảy ra. ” – An Nhiên nhẹ gật đầu rồi cậu liền lập tức nói đỡ vài lời cho đám người kia.

” Đúng là Bạch thị là một môi trường làm việc mang tính cạnh tranh rất cao nhưng yêu cầu tất yếu của nơi đây đối với mỗi một nhân viên là phải có đạo đức, và những quy tắc tất yếu ấy của công ty cũng đã được phổ biến rất kỹ cho tất cả những người trước khi trở thành nhân viên chính thức của Bạch thị. Đó là cạnh tranh công bằng – lành mạnh. Có tài mà không có đức thì chẳng khác nào một kẻ vô dụng. Từ trước đến nay chưa hề có vấn đề gì xảy ra nên tôi cũng buông lỏng vì muốn bọn họ có môi trường làm việc không quá khắc nghiệt nhưng không ngờ đó lại là sai lầm của tôi. Lẽ ra, tôi phải quản lý chặt chẽ hơn nữa. Xin lỗi cậu vì đám nhân viên của công ty mà cậu phải chịu thiệt. ” – Bạch Hy áy náy nhìn thẳng mắt An Nhiên nói lời xin lỗi.

Lại một lần nữa bị câu ” xin lỗi ” của cô làm cho giật mình, An Nhiên lúc này chỉ biết ngẩn người ra vài giây rồi liền hoàn hồn xua tay nói :

” Không sao! Không sao! Chuyện cũng đã xảy ra rồi còn gì nên cứ để nó qua đi. “

Biết tính cậu rộng lượng không để bụng nên Bạch Hy cũng vui vẻ cười đáp lại cậu, cái vẻ mặt không chút biểu tình khi nảy dường như hoàn toàn biến mất triệt để không còn vết tích gì.

” Cậu không để bụng là tốt rồi. Dù sao từ hôm qua đến giờ cậu cũng làm việc vất vả và mệt mỏi rồi, lại không được nghỉ ngơi nhiều. Hay chi bằng để tôi đưa cậu đi đâu đó giải khuây, sau đó tôi sẽ đưa cậu về nghỉ ngơi vài hôm khi nào khoẻ lại rồi hãy tiếp tục đến làm. ” – Bạch Hy cười ôn nhu rồi nắm tay cậu đi ra khỏi công ty.

” Nhưng…nhưng….nhưng mà còn công việc của cô thì sao, cô chỉ vừa mới đến thôi mà, sao lại có thể không làm việc mà rời đi cơ chứ. Cho dù có làm ở chức cao như phó giám đốc hay giám đốc thì cũng không nên. ” – An Nhiên ái ngại ngập ngừng đưa mắt nhìn xuống tay đang cầm lấy túi xách của người kia rồi lại nhìn sang tay còn lại đang nắm lấy tay mình dẫn đi.

” Không sao! Công việc tôi giải quyết gần xong hết rồi có thể nói hiện giờ tôi cũng khá rảnh. ” – Nói rồi An Nhiên liền bị nắm tay kéo ra ngoài xe.

” Ơ..nhưng mà còn túi xách của tôi ! Để tôi trở vào văn phòng lấy rồi lập tức trở ra ngay. ” – An Nhiên nói rồi gấp rút thoát khỏi cánh tay của Bạch Hy đang nắm chặt cổ tay mình rồi nhanh chóng quay đầu đi trở vào công ty.

” Để tôi đi cùng cậu! ” – Thấy An Nhiên quay trở lại vào trong thì Bạch Hy liền đuổi theo níu tay cậu lại khom người cúi đầu xuống đối diện đầu cậu mà nhìn, ánh mắt vừa giao nhau An Nhiên quay ngoắc đi chỗ khác.

” Đ…Được ! ” – An Nhiên đột nhiên trở nên ngại ngùng cố tránh đi ánh mắt của Bạch Hy rồi một lần nữa cố gắng nhanh chóng thoát khỏi bàn tay của cô mà đi nhanh vào công ty.

An Nhiên hai má đỏ bừng, nóng ran cả mặt, cậu gấp gáp bước đi thật nhanh trở về văn phòng làm việc bỏ mặc Bạch Hy đi phía sau lưng cậu.

Bạch Hy đi phía sau nhìn dáng đi gấp rút của An Nhiên làm cho cô chợt cảm thấy cậu nhóc này thật đáng yêu, nhiều lúc thì cứ xù lông tỏ vẻ hung dữ nhưng rồi nhiều khi lại ngại ngùng e thẹn yếu đuối cứ như thiếu nữ, lúc ấy vô thức trên môi của Bạch Hy lại tự động vẽ lên một đường cung hoàn mỹ nhìn theo hướng cậu đang đi.

An Nhiên mặt từ từ đỏ hết cả lên, cậu không dám quay đầu lại nhìn người kia nên vẫn cứ thế đi thẳng về phía trước để nhanh chóng đến văn phòng mà chẳng thèm để ý người đang đi phía sau mình.

Đến trước cửa văn phòng, An Nhiên đẩy cửa bước vào trong, nghe tiếng cửa mở mọi người hướng mắt ra nơi phát ra tiếng động vừa nhận thức được cậu thì bọn họ bắt đầu xôn xao, có người tụ lại thành một nhóm liền cười nói chỉ chỏ về phía cậu.

” Nghe nói khi nảy ở nhà ăn cậu ta bị trưởng phòng mắng cho một trận, tát cho một cái rồi bị đuổi cổ về đó! “

” Thật à? “

” Ừ! Thật đấy! Lúc đó nhìn cậu ta thảm lắm. “

” Vậy sao? Tiếc thật, biết vậy lúc nãy ngồi ở nhà ăn thì được chứng kiến phim hay rồi, hahahaha! “

Tiếng cười từ một nhóm người phát ra vang khắp văn phòng, còn nhiều người thì nhìn cậu bằng ánh mắt ái ngại như thể cậu là sinh vật lạ, nhưng rồi lại có người đáng ghét hơn là dùng những lời lẽ vô cùng thô tục để sỉ nhục cậu.

” Cái thứ hồ ly thích quyến rũ người khác như nó bị vậy là đáng lắm, tính ra trưởng phòng còn nhẹ tay với nó đó. Nếu mà là tao thì tao đã tát cho nó ra máu miệng rồi, chẳng những vậy, tao còn chụp ảnh đăng lên mạng xã hội với dòng chữ là ” thứ kĩ nam ti tiện không biết điều trà trộn vào Bạch thị quyến rũ chủ tịch ” nữa kìa, hahahahaha ” – Người nọ nói lớn cố ý cho cậu nghe thấy được rồi haha cười một trận thật to cùng tất cả những nhân viên đang có mặt trong văn phòng.

Mới đầu, An Nhiên chẳng bận tâm đến bọn họ nói gì, cậu chỉ tập trung tìm lại đồ cá nhân cho vào túi xách để nhanh chóng rời đi nhưng lời nói của bọn họ càng lúc càng quá đáng, quá đáng hơn nữa họ lại lôi một người không hề liên quan vào.

Cậu thậm chí không biết giám đốc hay phó giám đốc ở Bạch thị là ai thì huống chi là vị chủ tịch trong truyền thuyết kia mà để quyến rũ người đó.

Điều làm cậu giận dữ nhất chính là chuyện đã xảy ra ở nhà ăn kia, rõ ràng đó hoàn toàn là chuyện cá nhân của cậu nhưng bọn người này lại đem đi rêu rao khắp nơi, đã vậy còn thêm mắm thêm muối rồi còn lôi kéo cả người không liên quan vào cuộc.

An Nhiên giận dữ xoay người về hướng của bọn người kia định sẽ mắng cho bọn họ một trận nhưng rồi cậu lại nhận ra thân ảnh cao ráo, vận tây y đen với mái tóc dài bạch kim đang đứng dựa vào cánh cửa nhìn bọn họ.

Chợt nhận thấy sắc mặt của người kia đen đi rất nhiều làm cho những lời cậu sắp mắng bọn người kia liền im bật, cậu chỉ lặng lẽ quan sát động tĩnh của người kia mà thôi.

” Sảng khoái quá nhỉ ? Giờ tôi mới biết chà đạp, sỉ nhục người khác là thú vui của mọi người đấy. Một sở thích kì lạ nhỉ? ” – Người đứng ngoài cửa kia giọng càng lúc càng trầm thấp cứ như đại ma vương sắp xuất hiện, lúc này, những nét ôn nhu thường ngày hoàn toàn biến mất mà thay vào đó là một vẻ mặt vô cùng đáng sợ của người kia.

Nghe giọng nói khá quen thuộc phát ra từ phía cửa cả đám người liền ngoảnh đầu về phía sau xem là ai, vừa nhận ra người đứng đấy thì bọn họ ai nấy cũng giật mình đứng thẳng người dậy hướng về phía người kia cúi người 90 độ chào.

Lúc này, trên trán bọn họ mồ hôi mẹ mồ hôi con đua nhau rớt lộp độp. Còn người kia vẫn bất động, không nói tiếng nào mà chỉ đứng đó quan sát cả đám người bọn họ bằng ánh vô cùng khốc liệt và chứa đựng đầy sát khí.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN