Chuyện xảy ra trên con tàu tốc hành Phương Đông
Chương 06
Một người đàn bà?
Trước hết tôi muốn nói chuyện với Mac Queen. Anh ta có thể cho chúng ta một vài chi tiết quý báu.
– Lẽ dĩ nhiên, – ông Bouc nói.
Ông ta quay về phía xếp tàu:
– Anh hãy mời ông Mac Queen đến đây. – Michel bước vào trên tay cầm giấy thông hành và vé tàu giao cho ông Bouc.
– Cám ơn Michel. Hiện giờ anh nên trở lại làm việc, lát nữa chúng tôi sẽ hỏi anh.
– Thưa ông vâng.
Michel rời khỏi phòng.
– Khi chúng ta đã hỏi Mac Queen xong, bác sĩ vui lòng trở lại phòng của nạn nhân với tôi nhé? – Poirot hỏi.
– Sẵn sàng thôi.
Sau đó, người xếp tàu trở lại, theo sau là Mac Queen.
Ông Bouc đứng dậy nhường chỗ cho Mac Queen.
– Ở đây chật chội. Anh hãy ngồi chỗ tôi. Ông Poirot sẽ ngồi trước mặt anh – Quay sang người xếp tàu, ông Bouc nói tiếp:
– Anh hãy ọi người ra khỏi toa ăn, đế ông Poirot sẽ sử dụng toa đó. Mời ông sang đấy làm việc.
– Có lẽ như thế tốt hơn.
Poirot gật đầu.
Mac Queen đứng yên hết nhìn người này đến người kia, anh không tài nào hiểu những câu nói nhanh bằng tiếng Pháp:
– Chuyện gì thế? Tại sao? …
Poirot mời Mac Queen ngồi xuống ghế ở góc phòng.
– Tại sao? …- Mac Queen lặp lại, sau đó anh tiếp tục hỏi bằng tiếng Mỹ:
– Có chuyện gì xảy ra trên tàu?
– Vâng, Poirot trả lời. Có chuyện quan trọng vừa xảy ra. Anh hãy bình tĩnh nghe tin chẳng lành: ông Ratchett, chủ anh, chết rồi!
Miệng Mac Queen tròn lại. – Từ ánh mắt của anh, hoàn toàn không thấy sự xúc động hay xót thương nào.
– Cuối cùng họ cũng giết được ông ta, – anh ta nói.
– Anh nói thế nghĩa là thế nào, anh Mac Queen?
Mac Queen do dự một lúc.
– Theo anh thì ông Ratchett bị ám sát à? – Poirot hỏi.
– Ông ta không bị giết à?
Lần này, Mac Queen lộ vẻ ngạc nhiên rõ rệt.
– Tôi cứ tưởng ông ta bị giết… Ông muốn nói là ông Ratchett bị chết một cách bình thường, trong giấc ngủ à? Sức khỏe của ông ta…
– Không, không. – Poirot cắt ngang. – Sự nghi ngờ của anh đúng đấy. Ông Ratchett đã bị giết… bị đâm. Tôi muốn biết tại sao anh lại chắc chắn, đây là một vụ ám sát chứ không phải là một cái chết hình thường.
Suy nghĩ một lúc Mac Queen nói:
– Trước hết xin ông cho tôi biết ông giữ vai trò gì trong vụ này?
– Tôi đại diện cho Công Ty Quốc Tế Đường sắt toa kút-sét. Tôi là một thám tử, tên tôi là Hercule Poirot.
Nếu Poirot mong đợi ở Mac Queen một sự ngạc nhiên, cảm phục thì ông đã lầm. Mac Queen chỉ gục đầu nói:
– Ra thế! – và đợi Poirot nói tiếp.
– Anh đã nghe qua tên tôi rồi chứ.
– Vâng, tên ông hơi quen quen. Nhưng tôi cứ ngỡ đó là tên một nhà thợ may danh tiếng.
Hercule Poirot lườm Mac Queen và nói:
– Thật không thể chấp nhận được.
– Cái gì không thể chấp nhận được, thưa ông?
– À, Không có gì. Chúng ta trở lại vấn đề. Anh Mac Queen, tôi mong anh nói hết những gì anh biết về nạn nhân. Anh là họ hàng của ông Ratchett à?
– Không. Tôi là… hay đúng hơn tôi đã là thư ký của ông ta.
– Từ bao lâu?
– Một năm nay.
– Anh hãy cho biết thêm chi tiết?
– Tôi đã biết ông Ratchett hơn một năm nay, khi tôi còn ở Perse.
Poirot hỏi ngang.
– Anh làm gì ở đó?
– Tôi từ New York đến để tham quan một cơ sở dầu khí. Nhưng công việc thất bại cho tôi và bạn tôi. Ông Ratchett lúc đó ở cùng khách sạn với chúng tôi. Ông vừa cho người thư ký cũ thôi việc và đã thâu tôi làm việc. Ở vào thế kẹt nên tôi đã sung sướng nhận lời…
– Rồi từ đó?
– Chúng tôi đã đi du lịch nhiều nơi. Ông Ratchett muốn biết thế giới nhưng lại bị hạn chế vì không biết nhiều ngoại ngữ; về phần tôi thì cuộc sống nay đây mai đó rất thích hợp.
– Anh hãy cho tôi biết về chủ của anh.
Mac Queen khẽ nhún vai và nói:
– Ông bắt tôi làm một việc hơi khó đấy.
– Tên thật của ông ấy là gì?
– Sanuel Edward Ratchett.
– Ông ta là người Mỹ à?
– Vâng.
– Ông ta thuộc vùng nào?
– Tôi không rõ.
– Vậy anh hãy nói cho tôi những điều anh biết.
– Thật ra thì tôi chẳng biết gì về ông Ratchett. Ông ta chẳng bao giờ nói với tôi về bản thân, và ngay cả đến cuộc sống của ông ở New York.
– Anh có biết tại sao không?
– Thưa không. Nhưng tôi nghĩ rằng rất có thể ông ấy xấu hổ về dĩ vãng của mình, có nhiêu người như thế.
– Ông ta có gia đình không?
– Ông ta không bao giờ nhắc đến.
– Anh Mac Queen, chắc chắn anh phải có một nhận xét riêng về ông Ratchett chứ?
– Dĩ nhiên. Tôi nghĩ là Ratchett không phải là tên thật của ông ấy. Ratchett đã rời đất Mỹ để trốn một kẻ nào đó. Và hình như ông ta đã thành công cho đến hai tuần lễ cuối này.
– Chuyện gì đã xảy ra?
– Ratchett đã nhận được những bức thư hăm dọa.
– Anh có đọc chúng không?
– Có. Xem trước những bức thư là nhiệm vụ của tôi. Bức thư thứ nhất đã đến cách đây 15 ngày…
– Những bức thư này có được hủy không?
– Một vài cái thôi. Tôi vẫn còn giữ hai cái trong tập hồ sơ của tôi. Ông có muốn tôi đi lấy chúng không?
– Vâng, anh làm ơn hộ.
Mac Queen rời khỏi phòng. Vài phút sau Mac Queen trở lại và đặt trước mặt Poirot hai tờ giấy:
Bức thư đầu tên, không ký tên, được viết như sau:
“Ông tưởng rằng thoát khỏi tay chúng tôi, ông lầm to rồi. Chúng tôi đã thề sẽ giết ông và chúng tôi sẽ làm được”.
Không bình phẩm một lời nào ngoài cái nhíu mày, Poirot đọc bức thư thứ hai.
“Chúng tôi sẽ đưa ông đi du lịch ông Ratchett ạ. Và cuối cùng ông sẽ không thoát được”.
Cách hành văn hơi đon điệu, Poirot nhận xét. Nét chữ có vẻ sắc sảo.
Mac Queen chăm chú nhìn Poirot không hiểu.
– Chắc ông không nhận thấy, – Poirot nới bằng giọng thông cảm. – Phải có cặp mắt tinh đời mới thấy rằng bức thư này do ít nhất hai người viết, có khi là nhiều người viết. Mỗi người đã viết một chữ. Ngoài ra, họ đã viết bằng chữ in nên việc nhận ra chữ rất khó, – ngừng một lúc Poirot tiếp:
– Anh có biết là Ratchett đã nhờ tôi bảo vệ ông ấy không?
– Ông à?
Sự ngạc nhiên của Mac Queen cho thấy rõ là anh ta hoàn toàn không hay biết gì về sự việc trên.
– Phải, tôi, – Poirot đáp – ông ta tỏ vẻ rất lo lắng. Thái độ của ông ấy khi nhận được bức thư đầu tiên như thế nào?
– Ông ta chỉ cười và không hề tỏ ra nao núng. Tuy nhiên tôi có cảm tưởng như ông ta cố làm ra vẻ bất cần.
Đến đây Poirot bỗng đặt một câu hỏi rất đột ngột:
– Anh Mac Queen, anh hãy cho tôi biết một cách tường tận anh nghĩ gì về ông chủ của anh? Anh có thích ông ấy không?
Hector Mac Queen chỉ trả lời sau một lúc suy nghĩ:
– Không, tôi không thích ông ấy!
– Tại sao?
– Tôi cũng không hiểu tại sao vì ông ta luôn luôn tỏ ra rất dễ thương. – Ngừng một lúc, Mac Queen tiếp:
– Thành thật mà nói, Ratchett không đem lại cho tôi lòng tin tưởng, ông ấy có vẻ ác độc và nguy hiểm. Tôi phải thú thật là không có một lý do cả nhân nào để nhận xét về Ratchett như thế.
– Tôi cám ơn anh, anh Mac Queen. À còn một câu hỏi nữa: Anh đã trông thấy Ratchett lần cuối cùng còn sống vào lúc nào?
– Tối hôm qua, khoảng… 10 giờ. Tôi đến phòng ông ta để xin một vài ý kiến.
– Vấn đề gì?
– Về những đồ cổ mua ở Perse Ba Tư. Những đồ này không ăn khớp với bông đặt hàng.
– Có đúng đó là lần cuối cùng anh trông thấy Ratchett còn sống không?
– Vâng, đúng thế!
– Anh có biết ông Ratchett đã nhận được bức thư đe dọa cuối cùng lúc nào không ?
– Sáng hôm ông ta rời Constantinople
– Tôi muốn biết anh có hòa thuận với ông Ratchett không?
Mắt của Mac Queen khẽ chớp.
– Không ! Ratchett và tôi chưa bao giờ cãi nhau.
– Anh Mac Queen, anh hãy vui lòng cho tôi biết. Tên họ, địa chỉ ở Mỹ của anh.
– Hector Willard Mac Queen, chỗ ở New York.
Poirot dựa mình vào thành ghế.
– Như thế tạm đủ rồi anh Mac Queen ạ. Tôi đề nghị anh nên giữ bí mật về cái chết của ông Ratchett.
– Mastesman người hầu của Ratchett sẽ rõ thôi.
– Có lẽ hiện giờ, phút này anh ta đã biết rồi. Vậy anh hãy cố làm anh ta giữ lời.
– Cũng không khó đâu. Đúng phong cách của người Anh, Mastesman sẽ giữ những gì anh ấy biết. Anh ấy đánh giá người Mỹ rất thấp.
– Cảm ơn anh Mac Queen.
Mac Queen rời phòng.
– Sao, ông Bouc hỏi. Ông có tin những lời của anh chàng này không ?
– Anh ta có vẻ thật thà. Mac Queen đã không che giấu là anh ta không ưa Ratchett. Ratchett cũng không cho Mac Queen biết ông ấy đã nhờ đến tôi giúp đỡ. Tôi nghĩ đây không phải là một trường hợp khả nghi. Ratchett là người không cần đến lời khuyên của kẻ khác.
– Như vậy Mac Queen vô tội, – ông Bouc vừa cười vừa nói.
Poirot nhìn ông ta với vẻ trách móc.
– Tôi nghi ngờ tất cả mọi người cho đến phút cuối. Tuy nhiên tôi cũng khó chấp nhận cảnh Mac Queen điềm đạm và kín đáo, mất bình tĩnh, dễ đi đến chỗ đâm ông chủ của mình tới 12 nhát dao. Điều đó không phù hợp chút nào với tính khí của Mac Queen.
– Không, – ông Bouc nói. – Sự hung dữ của vụ ám sát cho thấy đó là hành động của một kẻ điên loạn, gần như là sự thù hằn của một người La-tinh. Và nếu theo như ý kiến của người xếp ga, thì đó là hành động
của một người đàn bà.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!