Thiên Trường Địa Viễn - Chương 1 Sự sắp đặt của vận mệnh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


Thiên Trường Địa Viễn


Chương 1 Sự sắp đặt của vận mệnh


Chương 1 Sự sắp đặt của vận mệnh

Bắc Kinh, ngày 12 tháng 10 năm 2014, 3 giờ 20 phút.

Tại căn nhà hoang, ngoại thành.

“Thẩm Kiện, anh trốn không thoát đâu, mau đầu hàng đi.” Hạ Thiên Di nghiêm giọng, hai tay cầm súng, ngắm thẳng đến người trước mặt.

“Ha, dựa vào cô?” Thẩm Kiện cười khinh một tiếng, ngón trỏ chỉ Hạ Thiên Di, cợt nhã nói.

“Tốt nhất anh nên ngoan ngoãn, nếu không đừng trách tôi.” Hạ Thiên Di lạnh lùng lên tiếng, hắn cho rằng cô không đủ năng lực để bắt hắn ư?

Hạ Thiên Di vừa dứt lời, Thẩm Kiện liền nhếch môi mỉa mai: “Cô đe doạ tôi?”

Hạ Thiên Di không lên tiếng, từ bên hông lấy ra một cái còng, giơ lên, nhướn mày nói: “Tự còng, hay muốn tôi ra tay?”

Bộ dạng thật là hóng hách và khiêu khích.

Thẩm Kiện trừng mắt nhìn Hạ Thiên Di, gương mặt ngày càng đỏ thể hiện sự tức giận, nhưng ở thời điểm hiện tại hắn không có thời gian để tính sổ với cô, bọn cảnh sát thúi đang trên đường đến, nếu không tranh thủ đợi lúc bọn họ tới, chắc chắn sẽ không có cơ hội trốn thoát.

Đảo mắt một vòng, Thẩm Kiện thoáng nhìn chiếc ghế cây ở bên cạnh, trong lòng hừ một tiếng, hắn dùng tóc độ nhanh nhất chụp lấy ném thẳng vào Hạ Thiên Di, rồi nhân cơ hội đó để chạy đi.

Hạ Thiên Di phản ứng nhanh nhẹn, kịp tránh sang một bên, liếc mắt thấy Thẩm Kiện đã bỏ chạy, cô vội vàng đuổi theo.

Thẩm Kiện, chính hắn đã hại Cao Tường uất hận mà chết, sau đó còn giết vợ mình đoạt tài sản, lừa gạt, hại chết hai mạng người, hôm nay cho dù bất cứ giá nào, cô cũng phải bắt được hắn, nhất định phải để pháp luật trừng trị loại người lòng lang dạ thú này.

“Thẩm Kiện, đồng nghiệp của tôi sắp đến, anh chắc chắn chạy không thoát đâu, mau đầu hàng đi.” Hạ Thiên Di đuổi theo, hét to.

Thẩm Kiện chẳng những không chịu đứng lại, hơn nữa còn lợi dụng những vật xung quanh, ném về phía Hạ Thiên Di, cô cật lực né tránh, nhìn thấy hắn đang chạy gần đến xe, sắc mặt cô thoáng biến đổi, hét lên: “Mau đứng lại, còn chạy tiếp nữa thì tôi sẽ nổ súng.”

Bọn cảnh sát đều là một lũ ngu ngốc.

Đứng lại? Bị điên sao?

Đương nhiên Thẩm Kiện chẳng hề quan tâm đến lời cảnh cáo của Hạ Thiên Di, cắm đầu chạy nhanh.

Mắt thấy Thẩm Kiện sắp có cơ hội chạy trốn, Hạ Thiên Dạ không suy nghĩ nhiều, lập tức nổ súng, khó khăn lắm mới có cơ hội, cô nhất định phải tóm được hắn.

Hai tiếng súng vang lên liên tiếp, Thẩm Kiện lập tức cảm thấy đau nhói ở bắp chân, hắn vô lực khụy xuống.

Khỉ thật, trúng đạn rồi.

Thẩm Kiện quay đầu nhìn Hạ Thiên Di, ánh mắt đầy căm hận, chỉ còn cách vài bước nữa, hắn không thể để bị bắt, hắn không muốn ngồi tù. Nghiến răng, cố gắng chịu đựng cơn đau từ bắp chân, mặc máu tươi chảy ướt cả ống quần, cố gượng người đứng dậy, chân khập khiễng dùng hết sức lực cố gắng chạy nhanh ra xe.

Khoảnh khắc ngồi vào ghế lái, Thẩm Kiện cố tình hạ kính xe xuống, nhìn Hạ Thiên Di cười lạnh một tiếng. Thù này một ngày nào đó, hắn sẽ đòi lại gấp trăm lần.

Hạ Thiên Di thấy Thẩm Kiện lên xe chạy mất, cô mím môi, vội chạy lên xe mình đuổi theo.

Cơn đau từ bắp chân truyền tới, lại thêm máu vẫn cứ chảy không ngừng, hai mắt Thẩm Kiện lờ mờ, tay lái cũng không còn ổn định. Hắn cắn mạnh vào đầu lưỡi để làm bản thân tỉnh táo hơn, qua gương nhìn Hạ Thiên Di vẫn đang theo sát, nhận thấy cô sắp đuổi kịp, hắn nghiến răng, phun ra một tiếng “Shit”, lập tức nhấn ga tăng tốc.

Điều không ngờ, phía trước có một chiếc xe tải ngược hướng đang chạy tới, Thẩm Kiện hoảng hốt vội xoay vô lăng, thấy xe sắp đâm vào vách núi đá, sắc mặt hắn tái đi, lý trí nhất thời hoảng loạn, tay chân luống cuống, thậm chí quên luôn việc phải giảm tốc độ, cứ thế mà lao nhanh về chiếc xe tải ngược hướng kia.

Tình huống bất ngờ, tài xế xe tải dĩ nhiên cũng không kịp đánh lái, lực xe va chạm mạnh, xe của Thẩm Kiện bị tông đến văng lên một vòng rồi rơi xuống.

Hạ Thiên Di vẫn luôn theo sát phía sau, hiển nhiên tốc độ lái xe của cô cũng rất nhanh, sự việc đột nhiên xảy ra, tình huống trước mắt không kịp xoay chuyển, nhưng theo phản xạ cô vội xoay vô lăng, xe chuyển hướng đâm vào vách núi đá.

Xe va chạm vào vách núi đá với lực đạo mạnh, đầu Hạ Thiên Di bị đập vào vô lăng, vô số mãnh kính vỡ bắn ra, máu từ trán chảy xuống gương mặt xinh đẹp của cô. Hạ Thiên Di ôm trán, mùi xăng nồng nặc bốc lên, cô lắc lắc đầu, loạng choạng mở cửa xe.

Hai chân không ngừng va vào nhau, đầu mỗi lúc một nặng, Hạ Thiên Di dùng chút sức lực cuối cùng chạy thật nhanh, chỉ nghe từ sau “ầm” một tiếng, cô bị văng ra vài mét rồi rơi xuống, đôi mắt cố mở nhưng cảnh vật xung quanh đã dần trở nên mờ ảo, cô không còn nhìn rõ nữa, ý thức bắt đầu mơ hồ, nhanh chóng chìm vào bóng tối.

***

Lúc Hạ Thiên Di tỉnh lại giống như đã ngủ mất mấy thế kỷ vậy, cảm thấy không còn chút sức lực nào, cả người rất đau đớn, nàng nhớ lúc mình chạy ra khỏi xe được một đoạn thì xe phát nổ, còn tưởng là sẽ chết, không ngờ lại may mắn như vậy, vẫn sống sờ sờ đây.

Mí mắt nặng trĩu, đầu thì đau muốn nổ tung, nàng đưa tay lên bóp trán, bỗng nhiên động tác chợt dừng lại. Không hiểu vì sao có rất nhiều chuyện hiện ra trong đầu, giống như là…

Đôi mắt nàng chợt mở to, đây chính xác là ký ức của một người.

Diệp Nghi Dung, 16 tuổi, nữ nhi thứ ba của Diệp Thần – đại tướng quân Đại Triều quốc.

Xuất thân trong một thế gia võ tướng, thân thể nhu nhược, tính cách quá yếu đuối, lại do con của nha hoàn sinh ra, thân phận thấp kém, cho nên từ nhỏ đã không được sủng, phụ thân ghét bỏ, tỷ muội cùng nhau ức hiếp, người hầu trong phủ thì khinh miệt.

Chín tuổi suýt mất mạng, được nội tổ mẫu đưa lên núi chữa trị, sau khi khỏi hẳn cũng không đưa nàng trở về, sống ở Diệp gia đối với nàng chỉ có đày đoạ mà thôi. Cho nên gửi nàng tại am, nhờ các ni cô chăm sóc, đến khi mười sáu tuổi được ban hôn mới đón trở về.

Trong nhà còn hai người tỷ tỷ, bọn họ đều chưa xuất giá, hơn nữa so với nàng đều tài mạo song toàn, vậy mà cuối cùng mối hôn sự tốt này lại rơi trúng đầu nàng.

Cũng không biết nội tổ mẫu đã dùng biện pháp gì để thuyết phục vị vương gia đó lấy nàng làm chính phi.

Trước khi nội tổ mẫu qua đời, đã hết lần này đến lần khác căn dặn nàng phải đồng ý hôn sự này, dù không có tình cảm cũng được, nhưng ít ra có danh phận là vương phi của chiến thần, người khác cũng sẽ không dám tùy tiện ức hiếp nàng.

Nội tổ mẫu qua đời, xem như trên thế gian này không đã không còn ai thân thích với nàng, sẽ không có người nào hết lòng che chở yêu thương nàng nữa, bởi vì quá đau lòng nên không màng ăn uống, cũng chẳng ai quan tâm, trước ngày đại hôn, nàng kiệt sức mà chết, không có ai biết.

Hạ Thiên Di biết đoạn ký ức này là của Diệp Nghi Dung, nhưng lại không biết Diệp Nghi Dung này là ai, càng không biết vì sao lại có được trí nhớ của nàng ta, nàng cố gắng mở mắt, chống người ngồi dậy quan sát xung quanh.

Tự nhủ bản thân phải tỉnh táo, nàng không phải là người dễ bị doạ, nhưng nhìn cảnh tượng trước mắt, vẫn không nén được kinh sợ mà ngây người.

Căn phòng cổ kính, vật bày trí không nhiều, nhưng dựa vào sự hiểu biết của nàng, đây giống như một căn phòng ở thời cổ đại.

Cửa sổ vẫn đang mở, bên ngoài là một khu rừng trúc, có cả tiếng chim hót, không khí rất trong lành, trong đoạn trí nhớ của Diệp Nghi Dung, Hạ Thiên Di biết từ nhỏ nàng ta đã bị đưa vào tiểu viện ở sâu trong rừng trúc, hoàn toàn khớp với khung cảnh trước mắt nàng. Lại nhìn y phục trên người mình, hơi bẩn và cũ nát, nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng chính là y phục trên người nàng cũng thuộc “hàng” cổ đại.

Căn phòng cổ đại, vật bày trí cổ đại, y phục cổ đại, tất cả đều là cổ đại.

Những thứ trước mắt giống như đã cảnh tỉnh nàng.

Nàng vượt thời gian rồi, xuyên không đến một nơi khác, hơn nữa linh hồn còn nhập vào xác của người khác, đúng hơn là hồn nàng đã nhập vào thân xác của Diệp Nghi Dung, cho nên nàng mới có được những ký ức của nàng ta.

Thật sự đã vượt thời gian.

Hạ Thiên Di đờ người ra, thật sự không biết nên khóc hay nên cười, cũng không biết có nên cảm tạ ông trời đã quá ưu ái cho nàng hay trách ông trời thật biết trêu đùa. Không để nàng chết, nhưng lại bắt nàng phải sống trong thân xác của người khác.

Nhưng Hạ Thiên Di là một cảnh sát, năng lực trấn định hơn người, nàng chỉ thẫn thờ một lúc đã có thể tự điều chỉnh lại. Dù muốn hay không, sự việc cũng xảy ra rồi, tất cả đều không thể thay đổi được, cũng không biết phải làm thế nào mới có thể trở về thời đại của mình. Hơn nữa, dù có trở về được thì sao? Ở thế giới ấy, nàng không còn người thân nào cả.

Ừm.

Thật ra thì ở đây cũng không có.

Hạ Thiên Di tự an ủi bản thân, nàng phải chấp nhận sự thật, cố gắng thích nghi với nơi này, sống một sinh mệnh mới.

Nàng, đã không còn là Hạ Thiên Di, bây giờ nàng chính là Diệp Nghi Dung. Từ nay về sau, nàng sẽ thay Diệp Nghi Dung mà sống, sống tốt cho sinh mệnh mới này.

Diệp Nghi Dung cố gượng đứng dậy, nàng đến một cái bàn gỗ, ngồi xuống trước gương đồng.

Có điều mới nhìn vào, Diệp Nghi Dung không khỏi giật mình.

Người trong gương, diễm mỹ tuyệt luân, dung mạo như hoa như trăng, mi mục như họa, ánh mắt như nước mùa thu, mũi nhỏ nhắn thanh tú, đôi môi xinh đẹp như cánh hoa, mặt sáng bóng, láng mịn như ngọc, da trắng hơn sương tuyết. Mái tóc dài đen bóng, mềm mại xỏa xuống bồng bềnh theo gió.

Nhưng mà hiện tại, mỹ nữ gầy gò yếu ớt, tiều tuỵ rất nhiều, nhìn thật là xót thương.

Thế nhưng vì sao? Vì sao lại không khác với nàng ở hiện đại, nếu không phải gương mặt này có một nốt ruồi son ở gần khóe mắt, thân thể gầy yếu và mái tóc dài này, nàng căn bản còn cho rằng đây chính là thân xác của mình.

Giống nhau như vậy là thế nào? Chắc không phải trùng hợp quay về kiếp trước của mình chứ?

Diệp Nghi Dung bị suy nghĩ này làm ngây người, điều này cũng không phải không có khả năng, chuyện trên thế gian quả thật rất khó nói, điều gì cũng có thể xảy ra.

Hiện tại nàng thật sự không thể nghĩ nhiều nữa, thân thể này quá yếu, lại thêm mấy ngày nay không ăn gì cả, bây giờ suy nhược trầm trọng, nàng không muốn vừa mới sống lại rồi phải chết vì đói.

Tuy rằng bị vứt bỏ ở nơi hẻo lánh, nhưng mỗi bữa đều sẽ có một nha hoàn đem thức ăn đến cho nàng, Diệp Nghi Dung đứng lên đi về phía cửa mở ra, quả nhiên ở dưới chân có một khay gỗ đựng thức ăn của buổi sáng, nàng ngồi xổm xuống nhìn khay thức ăn trước mặt.

Thật phong phú, hai cái bánh màn thầu và một chén cháo loãng.

Cháo để từ sáng đã nguội lạnh, không ăn được, còn lại hai cái màn thầu, nàng lấy một cái đưa lên miệng cắn, rất cứng, nhưng nếu không ăn sẽ chết đói.

Diệp Nghi Dung thầm nghĩ, dù thế nào thì cũng là nhi tử do mình sinh ra, sao có thể dùng cách thức này để đối xử với con ruột mình như vậy, quá nhẫn tâm, người như vậy làm sao xứng làm tướng quân một nước.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN