Thiên Trường Địa Viễn - Chương 2 Đại hôn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
87


Thiên Trường Địa Viễn


Chương 2 Đại hôn


Sáng hôm sau.

Diệp Nghi Dung ở tướng quân phủ mặc dù không có phân lượng nào, còn bị ghét bỏ, nhưng hôm nay là ngày đại hôn của nàng và Bích vương gia, cho nên Diệp Thần đại tướng quân trang hoàng từ trong ra ngoài phủ vô cùng hoành tráng, không có nửa điểm qua loa.

Chu đáo như thế, đều do người mà nàng lấy là Bích vương gia của Đại Triều, địa vị chỉ dưới một người mà trên vạn người, nếu có một chút sơ suất thì ông ta cũng không ghánh nổi.

Diệp Nghi Dung ngồi trước gương, để mặc hỉ bà điểm trang cho nàng.

Hơn một canh giờ sau, nàng mới nghe hỉ bà nói: “Xong rồi ạ, thưa tiểu thư.” Tiếp đó cảm thán: “Người thật xinh đẹp.” Trong lời nói của khó nén được phần kinh ngạc, cuộc đời của bà đã gặp qua rất nhiều nữ tử, trong đó mỹ nữ cũng vô số, chỉ là nhan sắc của nữ tử trước mắt mắt này, quả thật làm cho người ta ngưỡng mộ đến níu lưỡi mà.

Hoa đào ở giữa trán, lông mày đẹp như trăng non, ánh mắt lấp lánh như sao, môi anh đào đỏ thắm căng mọng, thật sự là nhất mạo khuynh thành, phong hoa tuyệt đại.

Nhìn nàng xem, giá y đỏ thẳm được thêu vô cùng kỳ công, hoa mẫu đơn tưởng như khắc hoạ đong đưa theo gió, đường cong ẩn hiện bên trong hỉ phục, dây lụa ở thắt lưng thướt tha khẽ ôm trọn lấy vòng eo nhỏ nhắn kia.

Da như băng, xương như ngọc. Bàn tay trắng nõn đưa lên che môi, ngáp khẽ một cái cũng đủ làm hỉ bà chao đảo.

Mỗi một cử động đều làm cho người khác say mê, nhấc tay nhấc chân đều toát ra một phong thái dương chi bạch ngọc*.

*Khí chất cao quý, thanh khiết.

Mỹ mạo tựa như thiên tiên, đẹp không sao tả xiết, nàng như nhành liễu rũ trong gió, nhu mỹ phiêu dật. Lại tựa như một đóa hoa sen mới nở, ấm áp, ôn nhu như ngọc, không nhiễm chút bụi trần.

Dung mạo quốc sắc thiên hương như vậy, tựa như một báo vật khiến người khác say mê, e là tìm khắp thiên hạ cũng không có mấy ai.

Nữ tử như thế này, chỉ sợ là nhìn một lần, cũng có thể khiến người khác rơi vào trầm luân.

Nói một câu e ngại cũng không quá.

Hy vọng vị Bích vương phi tương lai này, đừng làm hồng nhan hoạ thuỷ.

Diệp Nghi Dung bỏ tay che miệng, nhàn nhạt cất lời: “Đã xong?”

“Vâng.” Hỉ bà đáp một tiếng, khó nén khỏi tò mò, vị trước mắt này dường như tính cách có phần lạnh lùng.

“Vậy đi thôi.” Nàng đứng dậy xoay người, định bước ra khỏi phòng thì bị hỉ bà phía sau vội kéo lại, lấy khăn voan đỏ che lại dung mạo khuynh sắc khuynh thành này.

Thế nhân thường nói, anh hùng khó qua ải mỹ nhân.

Câu này đảm bảo không sai, cho dù không có tài cán gì, nhưng dựa vào nhan sắc của Diệp Nghi Dung, cũng đáng để người khác xem như ngọc mà nâng niu trong tay.

Huống hồ hỉ bà cảm thấy, nàng không phải thuộc loại người nhát gan yếu đuối như trong lời đồn của thiên hạ, mà chỉ là tính cách nàng của nàng đạm mạt, tựa như không quan tâm đến bất cứ điều gì, thậm chí ngay cả khẽ mở miệng, nàng cũng tỏ vẻ lười biếng.

Hỉ bà dìu Diệp Nghi Dung ra khỏi phòng, đi qua khu rừng trúc, vừa ra đến phía ngoài thì Diệp Thần cùng Diệp Nghi Vân, Diệp Nghi Thu đã đứng chờ sẵn.

Diệp Nghi Dung vốn không muốn để ý, nhưng lại bị Diệp Thần ngăn lại.

“Ngươi tốt nhất đừng làm mất thể diện của chúng ta, nếu dám gây ra họa gì để liên lụy đến Diệp gia, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Diệp Thần là một đại tướng quân, bình thường giọng nói của ông cũng đã tràn đầy uy nghiêm. Hiện tại trong giọng điệu lạnh lùng, ý tứ cảnh cáo càng khiến kẻ khác phải khiếp sợ.

Lúc này nàng mới ngẩng đầu, qua lớp khăn mỏng nhìn Diệp Thần.

Bởi vì nàng là phế nhân không làm được chuyện gì, nên căn bản ông ấy không hề xem nàng là con gái, nàng lấy chồng, ngay cả một lời quan tâm an ủi cũng không có, ngược lại lo nàng gây họa, đe dọa đến Diệp gia.

Đây là cha ruột của “Diệp Nghi Dung” ư?

Tình phụ tử này, đúng là hiếm có khó tìm.

Diệp thần có ba nữ nhi, đại tỷ là Diệp Nghi Thu, nhị tỷ là Diệp Nghi Vân, còn nàng là Diệp Nghi Dung.

Hai người tỷ tỷ của nàng, đều là tài mạo song toàn.

Đặ̣c biệt là nhị tỷ, chẳng những dung mạo như hoa, tài nghệ còn xuất chúng, từ nhỏ đã được phụ thân yêu thương, không giống như nàng, hai tuổi đã bị phụ thân vứt bỏ ở Tịnh Trúc viên, một thân một mình, không người chăm sóc, không người dạy dỗ.

Thậm chí còn bị người khác ức hiếp, chịu đủ mọi uất ức lại không dám lên tiếng, không dám phản bác, nếu không có Tôn Tử Nghi yêu thương bảo hộ, e rằng đã không sống nổi ở cái nơi ăn thịt người không nhả xương này đến ngày hôm nay.

Nhưng mà kết cục, không phải cũng chết ư?

Nàng mà không xuyên đến nơi này, sợ là “Diệp Nghi Dung” thật sự đã mồ xanh yên ả rồi.

Nay “Diệp Nghi Dung” xuất giá, phụ thân nàng lại không phải đến để chúc mừng, mà là đến để cảnh cáo nàng đừng làm liên lụy đến Diệp gia, còn mạng nhỏ của nàng, ông ấy chẳng quan tâm.

Diệp Nghi Thu và Diệp Nghi Vân thì khỏi phải nói, hai người họ so với nàng đều rất xuất sắc, nhưng nàng lại dựa vào may mắn, được gả vào vương phủ làm chính phi của Bích vương gia cao cao tại thượng.

Họ có thể nuốt trôi cục tức mới lạ.

Nhưng cho dù có uất hận thì cũng chỉ có thể đứng ở đó ghanh tỵ đến đỏ mắt, ai bảo hôn lễ là do hoàng thượng đích thân ban ra, có cho họ gan trời thì cũng không dám phá đám.

Diệp Nghi Dung nhìn Diệp Thần một lúc, sau đó lướt mắt nhìn đại tỷ và nhị tỷ của mình, loại người trước mắt này, nàng chẳng buồn đôi co cùng họ.

Không xứng đáng.

Nàng thu lại ánh mắt, nghiêng đầu gật một cái, ra hiệu để hỉ bà dắt tay.

Nhìn Diệp Nghi Dung hờ hững lướt qua. Diệp Nghi Vân nhìn bóng lưng của nàng, ánh mắt sắc bén như muốn băm nàng ra làm trăm mảnh, căm phẫn lên tiếng: “Cha, con không cam tâm, nội tổ mẫu sao lại thiên vị như vậy, vì ả mà dám cầu xin hoàng thượng ban hôn, vậy còn con thì sao, con không phải là cháu của bà ư?”

Diệp Thần phất ống tay áo, ông hừ lạnh một tiếng, trầm giọng cất lời: “Ta không có nữ nhi vô dụng như vậy, sớm muộn ta cũng sẽ thuyết phục được hoàng thượng, ban hôn cho con.”

Diệp Nghi Vân hiển nhiên không cam tâm: “Lẽ nào con phải làm trắc phi? Không được, thân phận của con làm sao có thể thấp kém hơn nó?”

Diệp Thần nhếch môi: “Chỉ cần được gã vào vương phủ, dựa vào tài mạo của con, chắc chắn sẽ có một ngày làm được chính phi.”

Tỷ muội cộng thị nhất phu.

Sao có thể nghĩ ra được loại chuyện này?

Diệp Nghi Thu vẫn luôn trầm mặc, ánh mắt nhìn lướt qua hai người đang bàn tính rồi dời đi, ngoan ngoãn đứng yên lặng một bên.

***

Phi Long thành là kinh đô nơi hoàng cung, hiển nhiên không thiếu những nhà thế gia quyền thế, thương buôn nhiều tiền lắm của, khắp kinh thành phủ đệ xa hoa nhiều không kể.

Trên đường lớn luôn có những quầy hàng bày bán hai bên, lúc nào cũng huyên náo không thôi, người qua lại trên phố đông để, may thay đường xá khá rộng, bình thường tuy người đông nhưng con đường không đến mức chật nít.

Hôm nay hai bên đường lại đông như trẩy hội, đến mức người người phải chen nhau xô đẩy, các thanh niên trẻ thi thoảng cứ nảy người lên cao quan sát, không khí rộn ràng như mùa xuân.

Ở giữa đường cái là đoàn rước dâu hùng hậu kéo dài, đoàn tỳ nữ hai bên tung giấy đỏ, tay cầm giỏ tre đựng đầy kẹo hỉ phát cho mọi người. Hỉ bà đi cạnh kiệu hoa miệng tươi cười vẫy khăn đỏ, đâu đó vang lên tiếng chúc mừng, hỉ bà cười híp mắt vẫy khăn, hé môi yểu điệu không ngừng “đa tạ, đa tạ”.

Tiếng nhạc rôm rả vang vọng khắp phố, pháo hoa đầy trời, đội ngũ khiêng kiệu hoa chầm chậm bước đi, kinh thành khắp phố lớn ngõ nhỏ đều biết hôm nay là ngày đại hôn của Bích vương, được mệnh danh Chiến Thần trong truyền thuyết.

“Nghe nói vương gia chúng ta lấy tam tiểu thư của tướng quân phủ phải không?”

“Đúng đúng, nhưng mà tôi thấy thật kỳ lạ.”

“Kỳ lạ chỗ nào?

“Nếu là lấy nhị tiểu thư thì không có gì ngạc nhiên, nhưng sao lại là tam tiểu thư? Một nữ nhân phế vật lại còn xấu xí, ngươi nói xem có phải rất kỳ lạ không?”

“Tam tiểu thư của tướng quân phủ là một phế vật thì tôi biết, nhưng mà chẳng phải chưa từng bước ra khỏi phủ ư, sao ngươi lại biết nàng là một xú nữ?”

“Điều này còn phải hỏi, nếu dung mạo nàng ta không xấu, sao lại không dám bước ra ngoài đối diện với thiên hạ, trốn ở trong phủ ru rú làm gì?”

“Phải ha, ngươi nói rất có lý.”

Từ phủ tướng quân đến Bích vương phủ chỉ mất nửa canh giờ, Diệp Nghi Dung tranh thủ nhắm mắt nghĩ ngơi, hoàn toàn phớt lờ mấy lời bàn tán bên ngoài.

Một đường đến Bích vương phủ, kiệu hoa dần hạ xuống, Hiên Viên Nham cũng đã chờ sẵn, hỉ bà tiến lên mời hắn đá cỗ kiệu.

Hiên Viên Nham nhấc chân đá ba cái, hỉ bà tươi cười vén rèm kiệu lên, đưa tay đỡ tân nương ra ngoài.

Diệp Nghi Dung ra khỏi kiệu, nhận lấy hoa kết của hạ nhân đưa lên, cùng Hiên Viên Nham bước qua đại môn, tiến vào nội đường, tiếng chúc mừng ở hai bên vang lên không dứt.

Hỉ bà thông báo giờ lành đã đến, sau đó lớn tiếng hô:

“Nhất bái thiên địa.”

“Nhị bái cao đường.”

“Phu thê giao bái.”

“Kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng.” Cuối cùng cũng xong, Diệp Nghi Dung được hỉ bà đưa vào tân phòng.

Bích vương phủ phú quý hoa lệ, trang nghiêm rộng lớn, kiến trúc đồ sộ, đình đài hiên các vô số.

Hậu hoa viên trồng rất nhiều hoa, những cánh hoa nhè nhẹ lay động trong gió, chim hót líu lo như đang nô đùa, lúc đi ngang qua còn ngửi được hương hoa thoang thoảng trong không khí, thấm đượm vào hơi thở.

Phía trước là hồ nước, mặt hồ xanh biếc, núi giả uy nga ở giữa hồ, trong hồ còn có hoa sen, giữa mùa hè ánh nắng khẽ chiếu xuống, làm mặt hồ được bao phủ một màu hồng thắm.

Mỗi nơi nàng đi qua đều không khỏi âm thầm tán thưởng, vị vương gia này đúng là rất nhiều tiền, một đường đến tân phòng thôi mà đã có nhiều cảnh đẹp như vậy, còn rất nhiều nơi nàng chưa xem qua, thật không biết còn bao nhiêu cảnh đẹp nữa.

Quá xa hoa.

Đến tân phòng, Diệp Nghi Dung ngồi xuống giường, vén khăn voan mỏng lên, hỉ bà nhìn thấy liền kinh hô một tiếng.

“Vương phi, khăn hỉ phải để vương gia vén lên, nếu không sẽ gặp điềm xấu.”

Nàng khoát tay: “Ta muốn nghĩ ngơi.” Nàng chỉ vừa mới tỉnh lại hôm qua, sức khỏe vẫn chưa hồi phục, từ sáng đã ngồi bục mặt một chỗ để trang điểm, trên kiệu hoa nửa canh giờ, còn phải làm lễ bái đường, vẫn còn chưa ăn gì, bụng đã đói đến cồn cào, nhưng hiện tại ngay cả sức lực để ăn nàng cũng không có, chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi một giấc.

“Cái này e là không ổn, người tốt nhất là nên đeo khăn vào, đợi vương gia..”

“Ra ngoài đi, ta thật sự rất mệt.” Diệp Nghi Dung khẽ thở dài ngắt lời, nàng không nhìn hỉ bà, tháo mũ phượng xuống, mái tóc buông dài, thậm chí cả hỉ phục cũng không thay, trực tiếp nằm xuống giường.

“Vương phi…” Thấy nàng không đáp, hỉ bà liền tiến lên một bước, nhìn nàng an tĩnh nhắm mắt lại, không khỏi ngạc nhiên, cứ như vậy mà ngủ thật ư?

Có tân nương nào vẫn chưa chờ phu quân vào động phòng đã đi ngủ trước bao giờ.

Hỉ bà lúng túng, đứng ngồi không yên, bước chân không ngừng qua qua lại lại.

Chợt cửa phòng bị đẩy ra, thấy người tới, hỉ bà hốt hoảng cúi người thi lễ rồi bẩm báo: “Vương gia, vương phi hình như… đã ngủ.”

Hiên Viên Nham đưa mắt nhìn lướt qua người trên giường, rồi gật đầu ra hiệu cho hỉ bà ra ngoài.

Đợi cửa phòng đóng lại, hắn mới chậm rãi đi đến gần giường, cách khoảng năm bước chân mới ngừng lại, hai tay bắt chéo trước ngực nhìn người đang an nhàn nhắm mắt kia.

Diệp Nghi Dung vẫn chưa ngủ, lúc Hiên Viên Nham đi vào nàng đã biết. Cảm giác được cái nhìn chăm chú trên người mình, nàng mở mắt, chống người ngồi dậy.

Ngước mắt nhìn người nam nhân trước mặt. Một thân hỉ bào đỏ thẩm, cơ thể cao lớn tráng kiện.

Lại lướt lên trên, dừng ở gương mặt hắn, dung mạo hoàn mỹ anh tuấn, góc cạnh lạnh lùng sắc sảo như điêu khắc, mày kiếm như tranh vẽ đang nhíu lại, ánh mắt đen nhánh thâm thúy vô cùng tà mị, mang theo tư thái ngạo mạn và lãnh đạm, sóng mũi cao thẳng kết hợp với môi mỏng tuyệt sắc.

Từ gương mặt đến vóc dáng đều tựa như tranh, cho dù chỉ đứng yên một chỗ cũng có thể toát ra được khí thế của bậc vương giả, nhấc tay nhấc chân đều lộ ra khí khái bất khuất kiên cường, phong phạm khó ai sánh bằng, người như vậy thật sự là một kiệt tác trời ban.

Người này thật sự quá cuốn hút, nhan sắc còn đẹp hơn cả mỹ nam Cổ Thiên Lạc nữa.

Ở hiện đại nàng đã hai mươi tám tuổi rồi, mà vị vương gia trước mặt hình như chỉ mới hai mươi hai, làn da màu đồng khoẻ mạnh kia lại càng trông hắn bừng bức sức sống, trông có phong cách tuổi trẻ đầy nhiệt huyết.

Diệp Nghi Dung âm thầm vỗ tay ở trong lòng, nhưng đáy mắt vẫn vô cùng phẳng lặng, không chút dao động.

Hiên Viên Nham cũng âm thầm đánh giá nữ tử trước mặt.

Dung nhan như hoa như trăng, ngũ quan đẹp đẽ tinh tế, rèm mi dài đen nhánh khẽ cong như một chiếc quạt nhỏ, mũi cao nhỏ nhắn thanh tú, đôi môi xinh đẹp như cánh hoa, gương mặt tinh xảo sáng bóng như ngọc, da trắng hơn sương tuyết, mái tóc dài xoả tận thắt lưng càng phát hoạ rõ nét cho mỹ mạo xinh đẹp tuyệt trần của nàng.

Mỹ nữ dung mạo chói mắt, khuynh nước khuynh thành như vậy, nói không quá thì chính là diễm át quần phương*

*Đẹp điên đảo, lấn áp tất cả.

Hiẻn Viên Nham xưa nay phong thái lãnh đạm như mây như nước, lúc lãnh huyết lại tàn bạo như lửa, ở trong mắt người đời hắn như một vị thần mặt trời, nóng bức, có thể thiêu đốt vạn vật, không thể nhìn thẳng càng không thể chạm tới.

Đối với biểu hiện thờ ơ của Diệp Nghi Dung cũng không quá chú ý, là đang vờ vịt hay thật sự không để tâm, hắn cũng không muốn phân tích làm rõ, thái độ hiện tại của nàng xem như chuẩn mực, nếu ngược lại nàng quá để tâm vậy thì ngày tháng sau này sẽ rất phiền toái.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN