Thiên Trường Địa Viễn - Chương 3 Bổn vương sẽ tác thành
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
82


Thiên Trường Địa Viễn


Chương 3 Bổn vương sẽ tác thành


Giữa căn phòng bốn bề tĩnh lặng, Hiên Viên Nham cũng không muốn duy trì thêm cho mất thời gian, lên tiếng phá vỡ trước: “Có biết vì sao bổn vương phải lấy cô không?”

Kỳ thật Diệp Nghi Dung có biết gì đâu, nhưng cũng không thể thẳng thắng nói ra như thế. Cho nên rất thức thời gật đầu, nâng mắt nhìn người đối diện chăm chú, tỏ ý đã biết, tiểu đệ cứ thong thả nói.

Hiên Viên Nham vẫn đinh ninh cho rằng hôn sự này chắc chắn nàng cũng góp phần thổi lửa, Tôn Tử Nghi yêu thương đứa cháu gái này, tất phải thuận theo. Cho nên ngọn nguồn nàng chắc chắn biết ít nhiều.

Quả nhiên thấy nàng phản ứng nhanh nhẹn, hắn rất hài lòng: “Tôn Tử Nghi không chỉ có công mà còn có ơn với hoàng thất, bổn vương thuận theo phó thác của người, xem như trả mối ân tình năm xưa, chỉ cần cô không làm gì quá phận, bổn vương đảm bảo cô có thể sống thoải mái ở vương phủ này đến hết đời.” Nói đoạn hắn nghiêm túc nhìn nàng: “Đương nhiên, nếu cô có thể gặp được hạnh phúc, bổn vương sẽ tác thành cho cô.”

Nói vậy hắn đã có sẵn tâm tưởng sớm muộn cũng hoà ly. Nhưng hôn sự do đích thân hoàng đế ban chiếu, nàng nói một câu gặp được người vừa ý thì có thể hoà ly á.

Thế chẳng phải đánh vào mặt hoàng thượng ư?

Có điều vị trước mặt nàng đây là chiến thần danh bất hư truyền, quyền thế ngập trời, nắm trong tay năm mươi vạn binh mã. Sợ là hắn nói một câu, ngay cả hoàng thượng còn phải nể mặt ba phần.

Diệp Nghi Dung tỏ vẻ hiểu lý lẽ, nói: “Đa tạ.”

Hiên Viên Nham không khỏi gật đầu tán thưởng, cảm thấy nàng thật hiểu chuyện.

“Những lời ngài nói ta đều hiểu, vương gia còn việc gì nữa không?”

Không liệu được thái độ của nàng như vậy, hắn mím môi, trầm mặc một lúc, gương mặt lạnh lùng nhàn nhạt cất giọng: “Nghỉ ngơi đi.” Vừa xoay người liền nghe thấy âm thanh ngáp khẽ phía sau.

Hiên Viên Nham thấy mình không nên so đo mấy chuyện nhỏ nhặt với nữ nhân làm gì, một mạch đi ra khỏi phòng.

Sau tiếng đóng cửa, Diệp Nghi Dung mới chậm rãi ngã người nằm xuống giường, lời của Hiên Viên Nham làm sao nàng không nghe ra, hắn vì nội tổ mẫu mới chịu lấy nàng. Hắn cho nàng nơi ăn chốn ở, chỉ là nàng phải ngoan ngoãn, đừng dùng thân phận vương phi đi gây sự, ra oai với người khác.

Nhưng mà, nếu nàng thật sự là người dựa vào quyền thế mà kêu ngạo hống hách, thì kiếp trước không biết có bao nhiêu người bị nàng chà đạp, ức hiếp rồi.

Phải nói nàng rất may mắn, sinh ra đã ngậm sẵn thìa vàng, bố có tiền, có địa vị, từ nhỏ đến lớn xung quanh nàng luôn có người xua nịnh, nói không quá thì chỉ cần giậm chân, cả thế giới xung quanh nàng đều rung chuyển.

Nàng nhớ có lần, một bạn học chung lớp vô tình nhắc đến chuyện nàng không có mẹ, lúc ấy nàng đã khóc lóc kể lể với bố nàng.

Không lâu sau, bạn học đó đột nhiên nghỉ học, nghe những bạn cùng lớp nói là do nhà đã táng gia bại sản, nợ trả không hết, bố bỏ trốn, còn mẹ thì nghĩ quẩn, lao đầu vào xe nhưng không chết, mà bị tâm thần.

Trong một thời gian ngắn mà tan nhà nát cửa.

Thật ra lúc ấy nàng chỉ mới mười hai tuổi, có quá nhiều chuyện không ý thức được, nhưng trải qua chuyện lần đó, nàng mơ hồ hiểu một điều, bố nàng có thể có được địa vị như ngày hôm nay, bàn tay có lẽ đã nhuộm đầy máu tanh.

Kể từ lúc ấy, nàng và bố dường như có một khoảng cách vô hình, giữa hai người không còn thân thiết như trước nữa, nàng không đồng tình cách làm của bố, còn ông ấy lại cho rằng nàng vẫn còn nhỏ, chưa hiểu hết về thế giới này.

Tình cảm bố con dần dần rạn nứt, cho đến khi ông ấy đột nhiên đưa một người phụ nữ về nhà, trong tay còn dẫn thêm một đứa trẻ, thì mâu thuẫn giữa nàng và bố mỗi ngày nhiều hơn.

Năm chuẩn bị vào đại học, nàng quyết định thi nghành cảnh sát, còn vì chuyện đó mà cãi nhau với ông ấy một trận, sau đó liền dọn ra ngoài, trả tất cả thẻ lại cho ông ấy, vừa tự học vừa tự làm.

***

Giờ mão, trời còn chưa sáng Diệp Nghi Dung đã thức dậy.

Ở hiện đại nàng là một cảnh sát, giờ giấc công việc luôn bất ổn, bất cứ lúc nào cũng có thể có việc đột xuất, cho dù là nửa đêm ngon giấc cũng phải nhanh chóng bò dậy, hoặc vừa nhấc được đôi đũa, đành phải cấp tốc bỏ xuống, chạy nhanh đến hiện trường vụ án.

Cho nên đối với một cảnh sát như nàng, thời gian nghỉ ngơi rất là quý báo, có được năm phút mà chỉ nhắm mắt được bốn phút, cũng xem như là lãng phí thời gian lắm rồi.

Nhưng từ nhỏ Diệp Nghi Dung đã có một thói quen cố định, sáu giờ sáng nàng sẽ tự mình thức dậy, sau đó chạy bộ, rèn luyện thân thể thêm nhanh nhẹn. Chỉ có những lúc tăng ca, phải cùng đồng nghiệp tra án suốt đêm trở về, nàng mới miễn cưỡng để bản thân thả lỏng, ngủ nhiều thêm một chút.

Còn hiện tại nàng không phải cảnh sát, không phải tra án, không phải đuổi bắt tội phạm, cho nên có rất nhiều thời gian, hơn nữa sức khỏe của nàng tuy rằng sắp hồi phục, nhưng thân thể vẫn còn quá yếu, quá nhu nhược.

Nàng cần phải rèn luyện thêm, cho dù không thể nhanh nhẹn như ở hiện đại, nhưng ít ra cũng không yếu đuối như bây giờ.

Y phục ở thời cổ đại khá rườm rà, còn tầng tầng lớp lớp, nàng cố tình chọn một bộ y phục mỏng mà rộng rãi để mặc vào, nàng dùng dây lụa buộc lại ở hai bên cổ tay và chân để giúp cho việc vận động được nhẹ nhàng thoải mái hơn. Sau đó dùng tay búi lại mái tóc dài, vì để chắc chắn, nàng lấy một dây lụa khác buộc chặt lại búi tóc ở sau đầu.

Vừa bước ra khỏi Huyết Tâm Hoa, Diệp Nghi Dung cảm nhận được không khí tươi mát mới mẻ của thế giới này, nàng hít sâu một hơi, hoạt động gân cốt một chút, thả lỏng tay chân, bắt đầu chạy bộ.

Nàng chạy dọc theo Bích vương phủ, hôm qua một đường đi về tân phòng vẫn chưa được xem hết phủ, cho nên hiện tại xem như vừa chạy vừa tham quan.

Thỉnh thoảng gặp vài hạ nhân trên đường, nhìn nàng lộ rõ ngạc nhiên, hôm qua nàng cùng Hiên Viên Nham bái đường, khăn voan vào phòng mới gỡ ra, nhưng người ở vương phủ được đào tạo cực kỳ tinh nhanh, không khó đoán ra nàng là ai, cúi đầu hành lễ, rất qui củ.

Bích vương phủ quá rộng lớn, Diệp Nghi Dung lại không rõ đường, chạy được một lúc thì thấm mệt, lúc này mặt trời cũng đã lên cao, ánh nắng nhẹ chiếu xuống khắp nơi, không khí cũng trở nên chan hòa ấm áp hơn, nàng quay đầu chạy về hướng Huyết Tâm Hoa, nửa đường nhìn thấy có mấy hạ nhân đang đứng gần hồ láo nháo.

Nàng liếc mắt, đi qua đám đông được mấy bước, nghe có người la toáng lên: “Làm sao bây giờ? Không cứu thì cô ấy sẽ chết đấy.”

“Mau cứu người đi, cô ấy sắp chết rồi.”

“Cô giỏi thì tự mình cứu đi.”

Diệp Nghi Dung quay đầu, quan sát sắc mặt của đám người kia, một nha hoàn không ngừng ngoác mồm lôi kéo người khác, kêu la “cứu người đi, mau cứu người đi”.

Nha hoàn gương mặt tái mét, đám người còn lại cũng không khá hơn, bản thân lại cứ bị lôi kéo liền tỏ ra tức giận, đùng đẩy qua lại, nàng đi đến gần, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Cô là ai?” Nha hoàn vừa rồi còn tỏ ra tức giận, thấy có người hỏi mình, quay đầy trừng mắt, thoáng xem xét Diệp Nghi Dung từ đầu đến chân, sau khi xác định thật sự không quen biết, nàng ta mới hếnh cằm, ánh mắt mang theo tia nghi hoặc nhìn nàng chòng chọc.

Nha hoàn tên A Ngọc chạy đến, bắt lấy cánh tay Diệp Nghi Dung giống như cứu tinh, gấp giọng cầu xin: “Có người rơi xuống hồ, làm ơn cứu cô ấy, cô ấy sắp không chịu nổi rồi.”

Nàng nhìn theo ngón tay của nha hoàn, ở dưới hồ, một nha hoàn khác đang cố gắng vẫy tay để ngoi lên mặt nước.

Trách nhiệm của cảnh sát, ngoài việc tra án, bảo vệ công lý, còn phải cứu người. Khi nhìn thấy có người đang gặp nguy hiểm đe dọa đến tính mạng, Diệp Nghi Dung không kịp suy nghĩ, hành động đã nhanh hơn, nàng gấp gáp nhảy xuống hồ.

“Đừng sợ.” Cũng may là còn kịp, Nàng giữ lấy nha hoàn đó.

Thân thể của nàng còn chưa hồi phục hoàn toàn. Phải mất rất nhiều sức lực mới có thể đưa được người lên bờ thì nàng ta đã hôn mê rồi.

Vừa đặt người nằm xuống, Diệp Nghi Dung liền áp dụng phương pháp ở thời hiện đại.

Hô hấp nhân tạo.

Thực chất đây chỉ là biện pháp sơ cứu thông thường, nhưng đối với một nơi như ở cổ đại. Thì quả thật là một hành động không thể chấp nhận được.

Hạ nhân mỗi lúc tụ tập đông hơn, ai cũng đều đứng chôn chân tại chỗ, ánh mắt ngây ngốc nhìn nàng hết sờ ngực lại đến hôn môi nha hoàn Tiểu Nguyệt.

“Chuyện… chuyện này là như thế nào, hai người đó đang làm trò gì vậy?” Vương tổng quản vừa nhìn thấy tình cảnh kia, kích động mãi mới lắp bắp phun ra được một câu, hai nữ nhân, là hai người nữ nhân…

Trên đường đến Tây Uyển dùng bữa sáng, đi được một đoạn đến gần hồ, từ xa Hiên Viên Nham đã nhìn thấy rất nhiều hạ nhân đều tụ họp lại một chỗ, hắn vốn không để ý đến, nhưng mà ánh mắt vô tình lướt qua hai người nữ nhân, một người đang nằm, một người quỳ bên cạnh, động tác có hơi kỳ quái.

Hắn hơi nheo mắt, chậm rãi đến gần đám người kia, bởi vì hắn nhận ra, nữ nhân đang quỳ kia, hơn nữa còn làm mấy hành động vô cùng bất nhã không ai khác mà chính là vương phi của hắn.

Qua một lúc nhìn người bất động đã có phản ứng, từng ngụm nước trong miệng ọc ra. Diệp Nghi Dung đỡ nha hoàn đó ngồi dậy, thấy nàng ta ho sặc sụa, tốt bụng vỗ lưng giúp.

Tiểu Nguyệt ho đến nổ cả phổi, ho xong lại thất thần, đôi mắt mất đi tiêu cự bỗng trở nên sắc bén, nàng ta trừng mắt nhìn Diệp Nghi Dung, cánh tay bất ngờ siết chặt hai vai nàng, vừa lay vừa khàn giọng chất vấn: “Sao lại cứu ta, sao không để cho ta chết, sao lại cứu ta?”

“Tiểu Nguyệt, ngươi đừng như vậy, mau bình tĩnh lại.” A Ngọc luôn lo lắng, nàng ta vội chạy đến.

“Bình tĩnh, ta làm sao có thể bình tĩnh? Ta đã bị hắn phụ bạc, còn gạt hết tiền của ta, không có tiền về quê, không còn tiền để chữa bệnh cho mẫu thân, ngươi nói xem ta sống còn ý nghĩa gì nữa đây?”

Người ta nói: “Một lần bị rắn cắn, mười năm vẫn sợ dây thừng.” Đối với cái chết của Cao Tường, Diệp Nghi Dung mãi mãi cũng không quên được, nàng chưa từng trải qua chuyện tình cảm nam nữ, nhưng người chị em tốt nhất của nàng lại chết vì một chữ “Tình”, thế nên nàng đặc biệt nhạy cảm với điều này.

Cho đến sau này, trong lòng nàng vẫn luôn có một cái gai, nhổ mãi không đứt, nỗi ám ảnh đáng sợ, xua mãi cũng không đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN