Đánh Mất Trái Tim
Chương 1: Chồng yêu, vợ không ngốc.
Trên con đường hẻo lánh, không người đi qua lại, cột đèn pha chiếu đường lấp lòe lấp lòe tao một bầu không khí quỷ dị, hai cây bên đường xào xạc vang lên tiếng lá cây va chạm theo cơn gió nhẹ, con đường vốn không bóng người bây giờ đã xuất hiện một cô gái.
Cô gái cắm đầu chạy về phía trước, phía sau là một đám người đầu gấu đuổi theo.
“Đứng lại! Đứng lại! Bắt nó lại cho tao!” Người đàn ông dẫn đầu chỉ về phía cô gái hô lên, ánh mắt dữ tợn, tràn đầy tức giận, trên tay cầm một con dao còn vương vết máu.
Đám đàn em phía sau nghe lệnh thì chạy nhanh về phía trước, ai ai trên tay cũng cầm vũ khí.
Đây đích thực là đám người xã hội đen.
Cô gái chạy phía trước, vừa chạy vừa hô lên “Chồng ơi! Cứu vợ! Hu hu hu… chồng ơi… Đám người này thật đáng sợ.”
Đám người này là ai?
Có ai không? Cứu cô với! Chồng ơi! Chồng ơi! Cứu vợ với.
Cô gái đang chạy bỗng vấp ngã, cô ngã xuống ôm lấy bụng đang đau quằn quại, đưa tay lên nhìn, nương nhờ ánh đèn lấp lòe mơ hồ nhìn thấy bàn tay toàn là máu.
Cô gái run rẫy, lồm cồm bò dậy, quay đầu nhìn đám người xã hội đen đang đuổi theo mình phía sau, sợ hãi bắt đầu chạy tiếp.
Cô sợ hãi, thật sự sợ hãi…
Ở đây là nơi nào? Cô không muốn ở đây… sợ hãi… sự sợ hãi bao trùm lấy cô, phía trước chỉ là một màu đen.
Dường như có gì đó muốn xông mà ra, như là trong tiềm thức của cô không muốn tiếp nhận.
Đau…
“Chồng ơi… đau quá.” Cô run rẫy hô lên, hai hàng nước mắt không nhịn được mà chảy xuống.
Người đàn ông đang đứng trước giường bệnh nghe người trên giường bệnh gọi mình nở nụ cười kiêu ngạo, sau đó hừ lạnh nói “Đáng đời! Dám đẩy Hiểu Vu, chưa chết là may cho cô rồi đó.”
Nói xong liền dứt khoát quay người đi.
Bỗng tay bị nắm lại, Vũ Hạo Thiên không tình nguyện quay đầu lại nhìn, ánh mắt lạnh băng không thể lạnh băng hơn nhìn cô gái yếu ớt nằm trên giường bệnh đưa tay trắng bệch có thể nhìn thấy gân xanh nắm lấy tay mình, ánh mắt mơ hồ trong suốt nhìn hắn. Hắn ghét nhất là ánh mắt này của cô, nhìn rất muốn câu người phạm tội, nề hà ánh mắt này quá trong sáng, trong sáng đến nối làm người không nỡ ra tay bôi đen nó.
“Chồng… đừng… đừng đi, vợ đau lắm.” Âm thanh không ngọt ngào như trong trí nhớ của hắn nữa, thay vào đó là âm thanh trầm đục khiến người khác nghe thôi cũng thấy chán ghét.
“Cô không có tư cách gì mà gọi tôi là chồng, đừng nghĩ mẹ tôi thích cô thì đồng nghĩa tôi cũng thích cô, mơ tưởng!” Anh lạnh giọng nói, sau đó hất tay cô ra, quay bước rời đi.
“Cô chỉ là một đứa ngốc làm người ta chán ghét khinh thường.” Trước khi rời đi hẳn anh cay độc nói.
“Hức hức… vợ không… không có ngốc, ngốc là cái gì khiến chồng phải chán ghét như vậy? Vợ.. không muốn ngốc, chồng yêu… vợ không… không ngốc.” Cô khóc thút thít nói, cô cảm thấy thật là mệt mỏi, thật là đau đớn… tại sao lại đau như vậy?
Đúng lúc này cô y tá đi vào thay thuốc, thấy cô gái khóc thì luống cuống chạy tới giúp cô lau đi nước mắt, an ủi “Em gái à, sao lại khóc vậy? Em cũng đâu có bệnh nặng gì, chỉ là bị trầy sướt bên ngoài thôi, nghĩ một chút là khỏe lại rồi, sao em lại dại vậy chứ, có việc gì cứ từ từ giải quyết, sao lại đi nhảy lầu? Còn kéo theo người khác nữa chứ, may mà có đệm hơi, nếu không… haizz…”
“Em không… không có, em em… em chỉ theo lời chị Hiểu Vu lên sân thượng chơi cùng chị ấy… em không có…” Hinh Như Nguyệt cố gắng giải thích, nhưng vốn từ có hạn nên chỉ là giải thích qua loa, không cách nào thuyết phục người khác tin tưởng được.
“Thôi được rồi, chị đến thay thuốc cho em, sau đó sẽ có người đến đón em về nhà.” Cô y tá cười trừ nói.
“Vâng ạ…” Hinh Như Nguyệt nhu thuận nói.
“Thân thể của em vốn là suy nhược rồi, lại không được bồi bổ tốt, cộng thêm những vết thương lúc trước, hiện tại càng thêm suy nhược, chị không hiểu người nhà của em có bị sao không nữa, sao lại để em thành ra như thế này chứ?” Cô y tá bất bình nói.
“Em cũng không biết nữa, dì bảo em là được đem từ cô nhi viện ra tới, từ nhỏ em đã như thế này rồi.” Hinh Như Nguyệt lắc đầu nói.
Hơn nữa dì đối với cô rất tốt, cô rất thích dì, nhưng mà dì đi nước ngoài từ năm trước rồi, ngoài chồng ra cô không thân ai nữa hết, bởi vậy cô rất ỷ lại vào chồng, nhưng sao chồng lại không thương cô?
“Tội cho em, thôi chị đi đây.” Cô y tá vỗ vỗ vai Hinh Như Nguyệt cười nói, ánh mắt thương tiếc mà nhìn cô.
“Dạ.” Cô cười với cô y tá, gật đầu nhu thuận đám.
Cô y tá rời đi.
Cạch! Cánh cửa được đẩy ra, một cô gái ăn mặt sành điệu đi vào, khuôn mặt yêu kiều xinh đẹp, ánh mắt kiêu ngạo nhìn Hinh Như Nguyệt nằm trên giường bệnh.
“Con mẹ nó con điên! Mày dám đẩy em tao xuống lầu cùng chết chung với con điên như mày hả? Mày có biết! Nó đang mang thai không hả? Nhờ phúc của con điên mày, bây giờ cháu tao đã không còn! Mày hài lòng chưa hả? Con điên này! Tao muốn giết mày! Sao mày cứ một hai nhằm vào nó vậy? Nó yêu thằng Thiên, và thằng Thiên cũng yêu nó! Mày là một con điên! Mày có tư cách gì mà đòi làm vợ của thằng Thiên? Địa vị hiện tại của mày vốn nên là của em tao! Mày có biết xấu hổ không hả? Mày biết mà đã giết hại một sinh linh còn chưa chào đời không? May có biết không???” Cô gái đó bước vào hướng về phía Hinh Như Nguyệt hét lên, giọng nói tức giận, ánh mắt căm phẫn, hận không thể giết Hinh Như Nguyệt.
Hinh Như Nguyệt cả người run lên, mặt trắng bệnh, miệng lắp ba lắp bắp nói “Em… em không… không có… hức hức… em không có… em không có làm… hức hức hức… Thiên… chồng em… là của em…”
“Mày im đi! Mày là một đứa điên, trong luật pháp hôn nhân, có luật cấm hôn nhân với đứa điên cô biết không?” Cô gái đó lạnh lùng nói.
“Không điên! Em Không Điên!” Cô gằn giọng nói, điên là cái gì, sao ai cũng bảo cô điên là sao?
“Mày là con điên! Sao mày không chết đi, để em tao thay thế vị trí của mày? Em tao sẽ trở thành phu nhân của Tập Đoàn Thiên Lan, sẽ trở nên giàu có, sang trọng quý phái, còn có một thằng chồng ngu yêu mình như sinh mạng.” Cô gái đó cười tàn nhẫn nói.
“KHÔNG ĐƯỢC LÀM HẠI CHỒNG!!!” Hinh Như Nguyệt từ trên giường đứng bật lên, chạy đến xô ngã cô gái.
“Aaaaa—” Cô gái ngã xuống lưng va chạm với cánh cửa, đau đớn hô lên.
Lúc này cánh cửa lại đột ngột mở ra, cô gái không có điểm tựa ngã ra sau, đầu đụng vào đôi chân của một người đàn ông.
“Chị hai? Chị làm sao vậy???” Âm thanh mềm nhẹ, ôn nhu tràn đầy lo lắng vang lên.
Cô gái ngẩng mặt lên nhìn, thấy mình va vào chân của em rể liền luống cuống bò dậy, nhìn em gái đang ngồi trên xe lăn, sắc mặt trắng bệch yếu ớt, tức giận nói.
“Là con điên này đẩy chị, chị chỉ đến đây răng dạy nó biết điều một chút, ai ngờ nó nổi khùng đánh chị.”
Vũ Hạo Thiên lạnh lùng nhìn Hinh Như Nguyệt đứng trước mặt hắn, ánh mắt của cô còn chưa lui cơn tức giận, tia máu còn hiện lên trong mắt, khuôn mặt xinh đẹp dễ thương đỏ bừng bừng, đầu tóc rối xù lên, nhìn chẳng khác gì con điên nổi khùng. Anh chán ghét cau mày lại nói:
“Xin lỗi chị ấy.”
“Không!” Hinh Như Nguyệt lắc đầu kiên quyết nói, cô ta nói xấu chồng! Nên đánh!
“Xin lỗi.” Anh lặp lại một lần nữa.
“Chồng không cần xin lỗi vợ.” Cô ngây ngốc nói.
“…” Cô ngốc thật hay là giả ngốc vậy?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!