Đánh Mất Trái Tim
Chương 2: Ngọt ngào và đau khổ (1)
“Không! Chị ta bảo vợ ngốc, vợ không xứng với chồng.” Hinh Như Nguyệt ủy khuất nói, nước mắt lã chã rơi xuống, chồng sao lại không hiểu cho vợ?
“Cô vốn là ngốc, vốn không xứng với tôi! Dù tôi có thích con chó cũng không thích một đứa điên như cô, cô hiểu không?” Vũ Hạo Thiên cười lạnh nói.
“Hạo, đừng nói nữa, Nguyệt Nguyệt sẽ đau lòng đó.” Tô Hiểu Vu mặt hơi trắng đưa tay kéo kéo góc áo của Vũ Hạo Thiên, yếu ớt nói.
“Em gái! Em quá hiền lành rồi đó! Con điên này đã hại chết con của em đó! Em còn bảo vệ cho nó???” Tô Yến tức giận lớn tiếng nói.
Tô Hiểu Vu nghe vậy mặt vốn trắng lại trắng bệch hơn, tay cầm lấy góc áo của Vũ Hạo Thiên cũng run lên, nước mắt chảy xuống, giọng nức nở “Nhưng… nhưng mà… Nguyệt Nguyệt không phải cố ý đâu, đừng trách em ấy, em ấy hẹn em lên lầu chơi cùng em ấy… sau đó… sau đó… hu hu hu… con của em và Hạo…”
“Em… em không có, chồng tin vợ đi, vợ không có, chị ta đẩy vợ… là chị ta đẩy vợ mà, hu hu… vợ không có…” Hinh Như Nguyệt lắc đầu nguầy nguậy nói, cô không có làm, sao ai cũng bảo cô làm? Chỉ vì họ nói cô điên sao? Cô không có điên, sao ai cũng bảo cô điên hết vậy, cô nhớ dì, dì sẽ không nói cô như vậy, cô phải đi tìm dì.
Vũ Hạo Thiên nghe đến con của mình không còn nữa, cơn tức giận vốn được ép xuống bây giờ lại bùng phát, đưa tay ra một tát giáng xuống mặt Hinh Như Nguyệt.
Chát!
Tiếng tát vang vọng cả căn phòng, không khí lúc này dường như dừng lại ở đây, trong phòng không có bất cứ âm thanh nào nữa.
Hinh Như Nguyệt trợn to mắt nhìn Vũ Hạo Thiên.
Tô Hiểu Vu và Tô Yến thì vui vẻ trong lòng, cảm giác chưa có hả dạ.
“A! Đau… bụng em đau quá… Hạo, bụng em đau quá.” Tô Hiểu Vu đột nhiên ôm bụng hét lên, vẻ mặt đau đớn vô cùng, không chút huyết sắc.
Vũ Hạo Thiên vốn có chút hối hận khi đã tát Hinh Như Nguyệt, nhìn ánh mắt của cô hắn trong lòng càng thêm khó chịu, nhưng khi nghe tiếng hét của Hiểu Vu thì hắn lo lắng vội xoay người lại ôm lấy Tô Hiểu Vu chạy đi tìm bác sĩ.
Trong phòng chỉ còn lại Tô Yến và Hinh Như Nguyệt, Hinh Như Nguyệt kinh ngạc đến nỗi nước mắt cũng ngừng rơi, ánh mắt trợn to cũng trở nên vô hồn, không có sức sống.
“Ha hả… con điên, mày thấy chưa, Hạo nó không yêu mày, hắn ghét mày, hắn yêu em gái tao, mày bây giờ đã sáng mắt ra chưa? Mày không là cái gì trong mắt hắn cả, hắn ta bảo thà yêu con chó còn hơn yêu mày cơ mà.” Tô Yến cười nói, càng nói càng hưng phấn, ánh mắt hiện lên tia hung ác.
“Chị im đi!!!” Hinh Như Nguyệt ôm lấy đầu đau đớn hét to lên, sau đó đẩy ngã Tô Yến rồi chạy đi.
Đừng! Đừng đuổi theo tôi nữa! Đừng!!!
Trong đầu Hinh Như Nguyệt là những hình ảnh cô bị đám người côn đồ rượt đuổi, có gì đó muốn phá kén mà ra, nhưng mà cô không muốn nhớ, aaa… đau đầu quá! Đau quá!!!
Hinh Như Nguyệt chạy ra khỏi bệnh viện, trời đang mưa xối xả, nhìn chẳng thấy gì, cô cứ ôm đầu mà chạy, cả người lấm lem như con chuột, mái tóc xù gặp mưa thì càng rối hơn, cộng thêm bộ đồ bệnh nhân mà cô đang mang, nhìn cô chẳng khác gì con điên được thả ra trại vậy, cho nên cứ ai gặp cô điều tránh đi, cách cô một khoảng cách nhất định, có người lấy máy ảnh ra chụp đăng lên internet, mạng facebook.
Con người mà… ai mà chẳng có lúc như vậy.
Gặp chuyện không liên quan đến mình, nhúng tay vào làm gì? Họ nghĩ, như vậy sẽ tăng thêm phiền phức cho họ, nên họ chỉ đứng khoanh tay mà xem kịch, tựa như một vỡ kịch hài.
Hinh Như Nguyệt cứ như vậy mà chạy ra đường lớn, xe cộ qua lại, không có ai ngăn cô lại cả.
Bíp!!!
Rầm!!!
“Cấp cứu! Gọi cấp cứu!!! Có người bị xe tông!”
“Cô gái này là ngốc hay sao, sao lại chạy ra ngoài đường?”
“Không chết đi? Nếu chết, tôi sẽ mất một số tiền lớn đền bù đó.”
Hinh Như Nguyệt trước khi mất đi ý thức, mơ hồ nghe được những lời này, cô sẽ chết sao? Chết cũng tốt, dì bảo chết là đi vào giấc ngủ ngàn thu, sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa… cô muốn ngủ, cuộc đời này quá tàn khốc rồi… mệt mỏi, quá mệt mỏi.
*
“Cậu chủ! Cậu chủ! Cô chủ… cô chủ bị tai nạn rồi! Bây giờ đang phẫu thuật khuẩn cấp.” Dì Ba hấp tấp chạy tới, thở hồng hộc nói với Vũ Hạo Thiên đang gọt táo cho Tô Hiểu Vu, ánh mắt gấp gáp không thể gấp gáp hơn.
Vũ Hạo Thiên đang gọt táo cho Tô Hiểu Vu ăn, nghe dì Ba nói vậy, liền bất cẩn dao cứa vào tay, hắn đặt dao và táo xuống, nhìn dì Ba cười lạnh nói “Chết thì càng tốt.”
Nói xong liền đi tìm băng cá nhân dán lại vết đứt trên tay.
Dì Ba nghe vậy liền bất mãn lên nhìn Vũ Hạo Thiên “Cậu chủ! Cô chủ là vợ của cậu đó! Cậu có phải là con người hay không? Cậu không có chút tình cảm cho cô chủ sao?”
“Tôi sẽ không lãng phí tình cảm cho một đứa điên.” Vũ Hạo Thiên nói.
“Hạo à, em đã không sao rồi, hay là chúng ta đi xem Nguyệt Nguyệt một chút đi.” Tô Hiểu Vu mềm nhẹ ôn nhu nói.
Hinh Như Nguyệt à, tôi muốn xem cô trút hơi thở cuối cùng như thế nào, thật là thích thú đi mà, vị trí chủ nhà cuối cùng cũng sẽ thuộc về Hiểu Vu này thôi!
“Được rồi.” Vũ Hạo Thiên chần chừ một lúc rồi nói.
*
“Như Nguyệt, Như Nguyệt, em là người anh yêu nhất, yêu nhất trên đời.”
“Như Nguyệt, anh phải ra nước ngoài rồi, em chờ anh nhé, anh sẽ trở về.”
“Như Nguyệt, anh có bạn gái rồi.”
“Như Nguyệt, tôi hận cô! Tôi hận cô!”
Ai? Là ai đang nói vậy?
Tôi là ai? Tôi là ai?
“Như Nguyệt, Như Nguyệt, con tỉnh lại đi.”
Âm thanh quen thuộc bỗng vang lên, Hinh Như Nguyệt bừng tỉnh lại, đưa ánh mắt mơ màng nhìn qua.
Một người phụ nữ hơn 50 tuổi, ăn mặt quý phái, dung mạo hiền hòa, đầu tóc đã bị bạc đi một ít, ánh mắt lo lắng nhìn Hinh Như Nguyệt, tay đã có chút nết nhăn nhưng lại rất ấm áp cầm lấy tay của cô.
“Bà là ai?” Hinh Như Nguyệt ngu ngơ hỏi, người này rất lạ cũng rất quen, không biết đã gặp qua ở đâu rồi.
“Nguyệt? Con… con không nhớ mẹ sao?” Lục Linh sợ hãi nói, ánh mắt không thể tin nổi nhìn Hinh Như Nguyệt.
“Mẹ? Không nhớ.” Hinh Như Nguyệt cau mày suy nghĩ nhưng nghĩ không ra, đành lắc đầu nói.
“Con là ai?” Hinh Như Nguyệt nhìn Lục Linh nghi ngờ hỏi, người này hẳn là quen biết cô đi, vậy chắc biết cô là ai.
“Con… con là Hinh Như Nguyệt, con dâu của mẹ, mẹ là Lục Linh.” Lục Linh nước mắt ứa ra, đau lòng vuốt mặt Hinh Như Nguyệt nói.
“Mẹ chồng? Con làm gì đã có chồng?” Hinh Như Nguyệt nói, đúng! Cô chưa có lấy chồng, vậy người chồng này từ đâu lòi ra?
Từ trong thâm tâm nói cho cô biết, cô chưa có lấy chồng, và chính cô cũng hiểu biết, bản thân còn chưa có mất lần đầu, càng khẳng định thêm, cô chưa có chồng.
Lục Linh trầm mặt.
Hinh Như Nguyệt là bà nhặt về, bà cực kỳ thích cô bé này, dù có chút ngốc nhưng mà rất đáng yêu và thành thực, trên người lại có vết thương, ảnh hưởng tới não bộ, bác sĩ nói là mất trí nhớ tạm thời, nhưng có lẽ cũng sẽ không bao giờ nhớ lại, việc cưới bà cũng bỏ qua, trực tiếp ép hai đứa nhỏ ở chung một chỗ, ký giấy kết hôn là xong.
Sau khi xong mọi việc bà liền ra nước ngoài hưởng thụ tuổi già, những việc trong nước bà hoàn toàn không có biết đến.
Cánh cửa phòng vốn đang đóng lại, được mở ra, dì Ba đi vào trên tay là một bát chá tổ yến thơm lừng.
“Cô chủ đã tỉnh?” dì Ba vui mừng nói, để chén xuống trên bàn chạy đến hỏi thăm.
“Cô là ai?” Hinh Như Nguyệt hỏi.
“Cô chủ kỳ vậy, đến tôi mà cũng quên luôn sao? Dì Ba nè, để tôi ra lấy thêm một bát cháo tổ yến nữa cho cô chủ nhé.” Dì ba nói.
Hinh Như Nguyệt xoa xoa bụng, có chút đói rồi… “Cảm ơn dì ạ.”
“Ừm… nếu mẹ nói con có chồng, vậy chồng con đâu?” Hinh Như Nguyệt cười nói.
Lục Linh nhìn nụ cười của Hinh Như Nguyệt mà ngẩn ra, nụ cười này không giống trước kia, nụ cười ngọt ngào ngây ngô, mà là một nụ cười chói lọi ấm áp như mùa xuân về, khác biệt một trời một vực, chẳng lẽ con bé đã nhớ lại, không thể nào… nó vừa hỏi bà nó là ai cơ mà.
“Mẹ?” Hinh Như Nguyệt gọi một tiếng.
“À, à… Hạo nó… nó đi công tác rồi.” Lục Linh khó khăn nói, bà không thể nói rằng Hạo đang ở cùng Tô Hiểu Vu được, cái thằng con bất hiếu này.
“Ây, đúng là chồng với con, vợ sắp chết mà còn công với chả việc.” Hinh Như Nguyệt bĩu môi nói.
“Con không ngốc?” Lục Linh thăm dò hỏi.
“Con ngốc? Con bị mất trí nhớ chứ đâu có ngốc nha.” Hinh Như Nguyệt cười nói, nhìn cô giống ngốc sao?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!