Đánh Mất Trái Tim
Chương 9: Bất ngờ ập đến.
“Khụ! Khụ khụ khụ!!!” Hinh Như Nguyệt ho khan một trận, tay đã nhuốm đầy máu, sắc mặt của cô trắng bệch không còn chút máu, đôi môi đỏ thắm, máu không ngừng chảy ra từ miệng cô.
Hinh Như Nguyệt hít sâu một hơi, sau đó dứt khoát đứng dậy, rời đi khỏi công viên, sắc trời cũng dần dần tối đi, người qua đừng dường như chẳng ai thèm để ý đến cô cả, tựa như cô là một người vô hình, trong suốt giữa thế gian này.
Và cô ghét cái cảm giác này. Vì ước mơ của cô là được tỏa sáng, sáng như ánh mặt trời chói chang vậy, để ai ai cũng phải ngưỡng mặt lên mà nhìn, và ai ai cũng sẽ thấy được cô cả.
Hinh Như Nguyệt tìm đến nhà vệ sinh công cộng gần đó đi vào rửa đi máu trên người của cô.
Nhìn chính bản thân trong gương, sắc mặt trắng nhợt cực kỳ, môi tái tím đi, nhìn cực kỳ yếu ớt.
Hinh Như Nguyệt khẽ thì thầm “Tại sao còn chưa xuất hiện? Cứ thế này thì mình sẽ không chống đỡ nổi nữa mất.”
Rầm!
Lúc này tiếng đóng cửa cực lớn vang lên, sau đó là tiếng khóa cửa lạch cạch.
Cửa nhà vệ sinh công cộng bị khóa rồi! Đồng nghĩa, cô cũng bị nhốt tại đây. Nghĩ đến đây Hinh Như Nguyệt mày không khỏi nhíu mày lại, sau đó cảnh giác nhìn bốn phía.
Cách thoát thân duy nhất của cô, chính là nhảy qua đường cửa sổ, nếu cô nhớ không lầm, thì cửa sổ có kích thức khá lớn, đủ đến cô chui qua.
Đối với việc xảy ra đến bất ngờ như thế này, Hinh Như Nguyệt vẫn rất bình tĩnh ứng phó, loại chuyện này mặc dù cô chưa từng làm qua, nhưng về kiến thức thì cô không thiếu, kể ra cô cũng là một nhà biên kịch, loại phân cảnh này cô viết còn nhiều hơn số bữa cơm hàng ngày.
Bụp! Đèn cũng bị tắc đi, có lẽ đã có người tắt đi cầu giao.
Hinh Như Nguyệt đưa tay vào trong bọc áo, lấy ra một con dao găm sắc bén.
Dù trời vẫn chưa tối hẳn, nhưng mà đây là căn phòng kín, cô cũng khó để có thể nhìn thấy cảnh vật xung quanh. Không được, phải nhanh chóng thoát ra khỏi nơi này!
Chưa giết được Tô Hiểu Vu, cô tuyệt đối không thể chết!
Hinh Như Nguyệt khẽ cắn răng, cảnh giác nhìn bốn phía, thân thể căng cứng lên, chuẩn bị tư thế bất cứ lúc nào cũng có thể chiến đấu.
Hinh Như Nguyệt cô từ nhỏ đã được đem đi tập võ cùng anh trai, hiện tại dù đã 5 năm không ôn lại, nhưng mà phòng chóng một chút chiêu vặt nhỏ cô khẳng định có thể làm được.
“Á!” Hinh Như Nguyệt bị công kích ở phía sau một cách bất ngờ, cánh tay phải bị cắt một đừng thật là dài, máu thi nhau không ngừng chảy ra.
Thật là nhanh! Hinh Như Nguyệt âm thầm hô lên trong lòng, cả người điều bất an lên, cô không ngờ Tô Hiểu Vu lại thuê được loại người mạnh mẽ như vậy, thật là ngoài dự đoán của cô.
“Khà khà khà… Lục Thanh Thanh, mày không đánh lại tao đâu, mau chịu trói đi! Nếu không thì đừng trách tao ra tay quá trớn, làm hại đến khuôn mặt xinh đẹp của mày!” Âm thanh khàn khàn của người đàn ông truyền đến.
Lục Thanh Thanh?
Hinh Như Nguyệt nhíu mày lại, Lục Thanh Thanh là ai? Người này đang tìm Lục Thanh Thanh chứ không phải là nàng? Chẳng lẽ là hắn ta nhận lầm người? Làm sao đây? Phải giải thích cho hắn, cô không phải là Lục Thanh Thanh?
Nhưng mà, dù có giải thích hay không, thì cô cũng sẽ bị diệt khẩu, cô dám chắc sẽ là như vậy! Đáng ghét!
***
Tại một hẻm nhỏ không người phía sau công viên Mãn Lập.
Một đám người côn đồ, mặt mày dữ tợn, đầu bị cạo trọc, cả người cơ bắp cuồn cuộn, tay cầm theo dao, ép đến cô gái đang đứng trong góc.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!