Đánh Mất Trái Tim - Chương 8: Phản kích! Nữ chính đâu phải để trưng?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
100


Đánh Mất Trái Tim


Chương 8: Phản kích! Nữ chính đâu phải để trưng?


“Tiểu Nguyệt!” Người chạy vào đầu tiên chính là Lục Linh, theo sau là 5 chú bảo vệ, và 1 người mặc áo đen, dáng người to lớn nhìn như côn đồ.

“Dì Lục Linh.” Hinh Như Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn Lục Linh đang chạy tới, giọng điệu đạm mạc như đã biết trước Lục Linh sẽ tìm được cô, khóe mắt cô liếc về nơi mà người đàn ông ‘tốt bụng’ vừa đứng, hắn ta đi rồi.

Ân tình này Hinh Như Nguyệt cô sẽ nhớ, nếu như lần trả thù này cô không chết, cô sẽ báo ơn cho hắn. Có ân phải trả, có nợ phải báo!

“Tiểu Nguyệt, sao con lại chạy tới đây, con còn chưa có khỏe lại, con như vậy sẽ gây tổn hại đến thân thể và sức khỏe đó.” Lục Linh ôm lấy Hinh Như Nguyệt nước mắt rơm rớm đau lòng nói.

“Dì đè con của con rồi.” Hinh Như Nguyệt ôm chặt lấy cái hủ lạnh nhạt nói, con của cô sẽ bị nghẹt thở đó.

Lục Linh lúc này mới thấy trong lòng của Hinh Như Nguyệt có một hủ đựng bào thai tử thi, là đứa con đã mất của tiểu Nguyệt, là cháu của bà.

Lục Linh trái tim lúc này như bị một bàn tay bóp chặt, đau đến mức hít thở không nổi nữa.

“Tôi muốn về nhà, chữa bệnh tại gia.” Hinh Như Nguyệt vuốt vuốt lấy hủ đựng thai nhi tử thi, lạnh lẽo nói, trong đầu lúc này chỉ có trả thù với trả thù, chiếc CPU với máy tính còn ở nhà! Chỉ cần cô đưa hai thứ đó cho Lục Linh… nhưng không! Thế là quá dễ dàng, cô muốn cô ta chết! Cho cô ta cảm nhận được, cái chết tuyệt vọng đến mức nào, đáng sợ đến mức nào.

“Được! Dì đưa con về.” Lục Linh lau nước mắt gật đầu nói, bây giờ tiểu Nguyệt muốn thế nào thì thế đó đi.

***

Hinh Như Nguyệt về đến nhà, đầu tiên cô tỏ ý với Lục Linh, làm lễ tang cho con của cô và con của Tô Hiểu Vu.

Lục Linh tất nhiên là đồng ý, bà tỏ ý, mọi việc cứ để bà lo, cô cứ yên tâm nghỉ ngơi dưỡng sức.

“Được, con sẽ nghỉ ngơi đầy đủ, còn nữa dì Lục Linh, cửa phòng cứ mở, đừng khóa, con muốn thông thoáng một chút.” Hinh Như Nguyệt nhìn Lục Linh, gật đầu một cái rồi nói.

Lục Linh gật đầu, sau đó rời đi, chuẩn bị cho lễ tang.

Lục Linh rời đi chẳng bao lâu, lại có một vị khách không mời mà đến.

Là Vũ Lam, minh tinh ảnh hậu đang nổi hiện nay, và cũng là em họ của Vũ Hạo Thiên.

Vũ Lam rất xinh đẹp, không chỉ đơn thuần là xinh đẹp mà còn rất đáng yêu, rất được cộng đồng nhân dân mạng yêu thích, tính cách rất tốt.

Nhưng đó chỉ là tính cách và vẻ bên ngoài, còn bên trong thì sao?

Hinh Như Nguyệt cũng không rõ, cô không thường xuyên tiếp xúc với Vũ Lam, nhưng Vũ Lam này luôn nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường cùng chán ghét, như Vũ Hạo Thiên vậy.

“Ấy chà, thì ra là chị dâu ngốc à? Tưởng là con nhỏ Tô Hiểu Vu đó nữa chứ, dì Lục Linh bảo tôi đem cháo đến cho cô nè, dì Ba hôm nay xin nghỉ rồi.” Vũ Lam châm chọc nhìn Hinh Như Nguyệt, lên giọng nói.

Cô không thích Tô Hiểu Vu, cô càng không thích con nhỏ ngốc này, quá ngu ngốc, lại dám dành anh họ với cô, những ai dám dành anh họ với cô điều đáng ghét.

“Ừm.” Hinh Như Nguyệt đáp lại một tiếng cho có lệ, sau đó nhắm mắt lại ngủ, không thèm để ý đến Vũ Lam, Vũ Lam dù chán ghét cô, nhưng cũng chưa từng làm hại cô.

“Hừ! Là một đứa ngốc, tỏ ra cao ngạo cái quần què gì? Thật là vô dụng, đến một con điếm cũng đấu không lại, còn bị hãm hại xảy thai nữa chứ? Cô đúng thật là quá ngu ngốc mà! Hừ, đáng đời.” Vũ Lam khinh bỉ nói sau đó quay người rời đi.

“Vũ Lam, hợp tác không?” Hinh Như Nguyệt mấp máy môi một hồi, sau đó nói, ánh mắt lạnh băng băng, không có chút cảm xúc nào, cô không thèm để ý đến những lời khinh bỉ, nhục mạ của Vũ Lam, bây giờ cô chỉ muốn báo thù, không hơn.

“Hợp tác? Với đứa ngốc như cô? Ha ha.” Vũ Lam cười lạnh nói.

“Thù lao xứng đáng, sau khi hợp tác xong, tôi sẽ rời đi.” Hinh Như Nguyệt nói, cô đương nhiên biết, một khi hợp tác với Vũ Lam, người bị thiệt không chỉ là mình Tô Hiểu Vu mà còn có cô nữa, kể ra thì… Vũ Lam cũng chẳng thích gì cô, điều đó cô biết chứ, nhưng mà trừ Vũ Lam ra, còn ai thích hợp để hợp tác hơn nữa chứ?

Có lẽ là có.

Người đàn ông đó, nhưng mà cô không nghĩ đến việc hợp tác với người kia, rất lạ, cảm giác rất lạ, cô có cảm giác, không nên dính dáng gì với người kia, nhưng mà… cô làm gì quen hắn ta mà có cảm giác đó chứ?

“Ha hả, nói đi, kế hoạch của cô.” Vũ Lam cười lạnh nói.

***

Trong phòng của Tô Hiểu Vu.

Căn phòng không xa hoa gì, chỉ trang trí đơn giản không thể đơn giản hơn, nhưng mà lại có đầy đủ tiện nghi, nếu có thể so sánh với phòng khách sạn hạng cấp bình thường, thì phòng của Tô Hiểu Vu cao hơn 1 bậc so với phòng khách sạn hạng thường.

“Đáng chết! Đáng chết! Tại sao lại vậy? Tại sao???” Tô Hiểu Vu ngồi trên giường, mặt mày trắng bệch, nhăn nhó dữ tợn. Trên tay cô ta là một tờ giấy thông báo, to bằng giấy A4, nhăn nhăn nhó nhó, bị vày vò đến nỗi không nhìn rõ chữ trên tờ giấy đó.

“Cô muốn biết tại sao? Ha…” Vũ Lam dựa ở trên cửa, tay vòng lại, nhìn Tô Hiểu Vu bằng ánh mắt nhìn kẻ thấp hèn, khinh thường nói.

“Là cô? Là cô phải không?!” Tô Hiểu Vu nổi khùng nói, ánh mắt cô ta đỏ ngầu ngầu như một con dã thú bị điên.

Cô ta điên rồi! Tại sao lại như vậy? Cô ta trăm kế, nghìn kế, lại không phòng được trực diện mà đánh kế sách này.

Tự cho là thông minh Tô Hiểu Vu, thế mà giờ đây lại bị người hại trước mặt mà cũng không hề biết.

“Không phải tôi, nhưng tôi biết là ai đã làm.” Vũ Lam cười lắc lắc đầu rồi nói.

“Là ai?” Tô Hiểu Vu nhíu mày hỏi.

“Cầu xin tôi đi.” Vũ Lam khinh thường nhìn Tô Hiểu Vu, cất giọng nói.

“…” Tô Hiểu Vu cắn răng, im lặng không nói, trong lòng bắt đầu suy nghĩ có nên hay không cầu xin Vũ Lam.

“Là đứa ngốc đó phải không?” Một hồi sau, Tô Hiểu Vu lên tiếng hỏi.

“Ha ha, may mắn rằng, não của cô chưa bị chó cắn đi mất.” Vũ Lam cười nói, sau đó rời đi.

“Hinh! Như! Nguyệt! Con tiện nhân này!!!” Tô Hiểu Vu tức giận hét lên.

Cô ta không thể có con nữa rồi, điều tại con khốn đó hết! Con khốn!!! Tao sẽ không tha cho mày đâu! Mày phải chết! Thế là giấc mơ trở thành phu nhân của tập đoàn Lam Thiên chấm dứt rồi, không có con… đồng nghĩa với, cô ta là một thứ bỏ đi…

***

“Đã xong, đồ của tôi đâu?” Vũ Lam tựa người vào cửa sổ, lười biếng nhìn Hinh Như Nguyệt đang ngồi trên giường, tay không ngừng gõ máy tính.

“Sắp xong, đợi tôi một chút.” Hinh Như Nguyệt nói, tay vẫn không ngừng gõ.

“Tốt nhất là hoàn thành trước khi cô chết.” Vũ Lam nhíu mày nói.

Cô ta không ngờ Hinh Như Nguyệt còn là cái nghề này, còn là nhân vật nổi tiếng trong ngành, vậy mà trước giờ cô ta không hề biết.

Hinh Như Nguyệt là một nhà biên kịch nổi tiếng, những kịch bản do cô ta viết ra điều rất nổi tiếng, người muốn đóng phim cho kịch bản của cô ta rất nhiều, và những người ấy sau này sẽ có tiền đồ rất lớn, đáng tiếc Hinh Như Nguyệt không xuất hiện nhiều trước ống kính dân chúng, cô ta làm việc rất thầm lặng, mà cô – Vũ Lam, cô cũng rất muốn đóng phim do Hinh Như Nguyệt biên kịch, nhưng mà cô vào giới hơi bị trễ, 5 năm lại đây, không có một kịch bản nào của GF (Hinh Như Nguyệt) xuất bản nữa.

“Kế hoạch thế nào rồi?” Hinh Như Nguyệt hỏi.

“Rất thành công, bây giờ còn lại giao cho cô hết.” Vũ Lam nói.

“Rất tốt, kịch bản vừa hoàn thành, chỉ cần sửa lại một chút là ổn, dù sao 5 năm rồi tôi chưa biên kịch lại một tác phẩm nào, có lẽ đây cũng là tác phẩm cuối cùng của tôi, đừng để tôi thất vọng, diễn tốt vào.” Hinh Như Nguyệt nói, vì cái nghề này, cô đã trả giá rất đắt, từ bỏ mọi thứ… cuối cùng cô được cái gì? Biết thế, lúc đó cô đi làm diễn viên cho rồi, đáng tiếc… thời gian làm gì có thể quay trở lại?

“Cô yên tâm, đừng có mà khinh thường tôi.” Vũ Lam kiêu ngạo hất mặt nói.

“Kịch bản tôi đã gửi cho GE, và đã dặn hắn cô là nhân vật chính. Cô đi đi thôi.” Hinh Như Nguyệt nói.

“Hừ! Làm giống như tôi muốn ở cạnh cô lắm á.” Vũ Lam nói, sau đó đứng dậy rời đi.

Sau khi Vũ Lam rời đi, Hinh Như Nguyệt gấp máy tính lại, một trận ho khan truyền đến, cô ho không ngừng nghỉ, máu từ trong miệng cô ho ra vung vẩy đầy chiếc mền trắng tinh. Những giọt máu tựa như châu sau mĩ lệ, lại có chút bi thương không thể tả.

“Hộc… hộc…” Hinh Như Nguyệt thở hồng hộc ngã ra giường, cô đưa mắt nhìn trần nhà, sau đó khóe miệng khẽ cười, một nụ cười chế giễu hiện ra.

Hinh Như Nguyệt, mày hối hận sao?

Mày trước sau gì cũng chết, chết sớm cũng là chết, chết muộn vẫn là chết, viết thương cũ di chứng đã có dấu hiện phát tác, mà di chứng của nó… là ho ra máu cho đến khi chết đi, mà di chứng đó kéo dài trong 1 tuần, đồng nghĩa, cô chỉ còn 1 tuần nữa để sống.

Hinh Như Nguyệt, mày hối hận sao?

Không! Cô không hề hối hận, cô cam chịu hình phạt này, nhưng mà nếu như có thể quay trở lại, cô quyết sẽ không đi trên con đường này nữa! Và tuyệt đối sẽ không ngu ngốc yêu hắn nữa!

Hinh Như Nguyệt, ngồi dậy đi đến chiếc tủ áo quần, cô mở tung nó ra, lục lọi một hồi, cuối cùng cô tìm ra một cái hộp bạc điêu khắc tinh xảo, công nghệ tinh vi bậc cao.

Đây là thứ duy nhất luôn bên người cô, dùng để phòng trừ lúc sinh tử giao tranh, nó có thể cứu cô một mạng, cô luôn đem nó bên mình, cho nên lúc Lục Linh nhặt được cô về, tiện thể đem nó về theo, sau đó đưa cho cô cất giữ.

Hinh Như Nguyệt lấy máu của mình nhỏ giọt lên chiếc hộp, sau đó vẽ chữ Nguyệt đi lên. Lúc sau chiếc hộp sáng lên, rồi từng mảnh linh kiện rơi ra, lộ ra thứ ở bên trong, là một cái súng bạc, bên cạnh là một lóc đạn.

Hinh Như Nguyệt cầm súng lên, nạp đạn vào một cách thuần thục, sau đó cô tìm một bộ trang phục nhẹ nhàn, dễ dàng di chuyển, mang vào rồi dọn đi ga giường dính đầy máu, thay một cái mới, tiếp tục nằm xuống nhắm mắt nghỉ ngơi, cô bây giờ chỉ cần đợi đến tối.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN