Bởi vì yêu
Bởi vì yêu (1)
Hôm nay là ngày kỉ niệm tròn một tháng yêu nhau của Hàn Thuyên và Minh Nhật, Hàn Thuyên vừa ra khỏi cửa lớp liền đứng ở ban công nhìn về phía cổng trường. Cô dễ dàng nhìn thấy cái dáng người cao gầy khá nổi bật của Minh Nhật, anh mặc sơ mi sọc xanh xắn tay, quần bò đen. Tuy là khoảng cách khá lớn khó để nhìn rõ mặt anh, nhưng trong đầu cô vẫn có thể tưởng tượng ra khuôn mặt tuấn tú của anh dưới nắng lúc này sẽ còn đẹp đến nhường nào.
Hàn Thuyên chỉnh lại đầu tóc, từ cầu thang đi một mạch về phía người con trai kia. Nắng tháng ba rất ngọt, rất dịu dàng, phủ lên mái tóc dài thướt tha của cô một màu vàng quyến rũ, như mật ong.
Cô cười ngốc nghếch, sắp đến trước mặt anh nên bước chân có phần vội vã hơn một chút.
Khuôn mặt rạng ngời của Hàn Thuyên lúc này thật dễ dàng chiếm được trái tim bất kì chàng trai nào. Minh Nhật đứng đó, hơi nhíu mày, thấy cô đến trước mặt liền một tay giúp cô cầm túi xách, chỉ nói vẻn vẹn một câu:
_Mình đi ăn trưa luôn chứ?
_Dạ vâng.
Hàn Thuyên nhoẻn cười, rồi nhận mũ bảo hiểm từ tay Minh Nhật, cô nhanh chóng lên xe. Hai người không bao lâu đã dừng lại trước một nhà hàng lớn xây theo kiến trúc Trung Hoa. Tấm biển sang trọng treo trước cửa, ghi rõ mấy chữ: Linh Đan Quán.
Quán có cái tên thật hay, cô thầm nghĩ. Hàn Thuyên tần ngần đứng trước cửa, liếc mắt hướng về phía Minh Nhật đang đi cất xe một chút rồi lại quay ra nhìn ngắm cách bày trí tuyệt đẹp của Linh Đan. Lấy những chiếc đèn lồng đỏ cỡ lớn làm điểm nhấn, một vài chậu cây cảnh xanh mát xếp thành hai hàng xung quanh, thêm một bức phù điêu hình mặt trời như đang thực sự tỏa sáng rực rỡ, nhưng lại là thứ ánh sáng vô cùng tinh khiết phía bên phải quán, vẻ đẹp của Linh Đan quả thực đã làm cho Hàn Thuyên bị hấp dẫn đến mức không dời mắt ra được.
Đến mức mà đi vào trong quán cùng Minh Nhật rồi mà cô vẫn cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn ngắm xung quanh với ánh mắt ngưỡng mộ. Bên ngoài cửa sổ chỗ hai người ngồi còn có một cái hồ nước xanh trong vắt, từ trên cao nhìn xuống dễ dàng đếm được có bao nhiêu con cá đang bơi lội tung tăng trong hồ. Mà toàn những loại cá cô chưa nhìn thấy bao giờ nữa chứ, không thích thú sao nổi.
Minh Nhật thấy bộ dạng đáng buồn cười lúc này của Hàn Thuyên, không nói gì, chỉ khẽ nhếch môi cười. Đôi mắt dài hơi híp lại dưới hàng mi đen. Là một nụ cười không trọn vẹn nhưng vẫn ưu tú lạ thường.
Đến lúc một bàn thức ăn thịnh soạn được dọn ra, mắt Hàn Thuyên còn sáng hơn nữa. Cũng chẳng trách Hàn Thuyên được, cô là sinh viên sống xa nhà, tiền hàng tháng bố mẹ gửi lên cho nếu không chi tiêu tiết kiệm, có khi cuối tháng còn phải ăn mì tôm uống nước lọc, những nhà hàng lớn thế này, bình thường đứng bên ngoài ngắm thôi cô còn chưa dám, sao dám bước tận vào trong, lại là được ngồi một vị trí vô cùng mĩ mãn, có thể nhìn ngắm toàn bộ khung cảnh bên ngoài, được thưởng thức những món ngon thế này chứ.
_Chúc mừng kỉ niệm một tháng yêu nhau của chúng ta.
Minh Nhật nâng chén, Hàn Thuyên sau mấy phút “âu yếm” ngắm nhìn các món ăn muốn chảy nước miếng, cũng vội cầm lấy chén rượu đưa lên, chạm chén anh. Trước nay cô chỉ mới uống bia, uống rượu vang, cứ loại rượu Trung Quốc này chưa uống bao giờ.
Hàn Thuyên cười híp mắt, chẳng lường nặng nhẹ cả chén rượu đưa vào miệng uống hết.
_Bảo Long…
Buổi chiều, nắng vàng nhạt đậu trên cửa sổ, soi sáng khuôn mặt thanh tú yêu kiều của cô gái đang nằm ngủ say sưa kia. Gió nhẹ thổi làm những lọn tóc đen mềm mượt khẽ lay động rồi trườn dài trên mặt giường.
Đôi môi anh đào không ngừng gọi tên một ai đó. Nắng bất chợt lóng lánh lạ thường. Là một giọt nước mắt tinh khiết như pha lê chậm rãi chảy ra từ khóe mắt, từ từ rơi xuống, vỡ tan.
Hai gò má Hàn Thuyên ửng hồng, vẫn là kết quả của việc uống mấy chén rượu trưa nay. Biết mình tửu lượng thấp, đến uống rượu vang còn say, vậy mà không hiểu sao thứ chất lỏng cay cay mát mát đó vào đến cổ họng lại khiến cô phấn khích lạ thường. Uống rồi sao lại thấy lòng thoải mái quá.
Thoải mái quá nên mới cho phép mình gọi hẳn tên anh ta ra thế kia sau những quyết tâm sẽ không bao giờ nhắc đến người con trai ấy nữa.
Cô bạn Tiểu My cùng phòng ngồi bên cạnh, tay đưa ra lau giọt nước mắt kia cho Hàn Thuyên, thấy thương thật thương nhỏ bạn ngốc nghếch này, đã bao lâu rồi mà vẫn gọi tên anh ta rồi khóc như thế?
Rồi đang định rời đi lại nghe tiếng Hàn Thuyên vang lên lần nữa, yếu ớt, cùng đớn đau. Như là níu giữ…trong bất lực.
_Bảo Long, đừng bỏ em, anh đừng bỏ em.
Phải đến chín giờ tối Hàn Thuyên mới tỉnh rượu, lúc ngồi dậy với cái đầu nặng trịch cô nhìn thấy Tiểu My đang ngồi nhìn xa xăm bên ngoài cửa sổ, liền cất tiếng hỏi, giọng khàn khàn:
_Tiểu My, cậu đang làm gì đấy, bây giờ là mấy giờ rồi?
Thấy Hàn Thuyên đã tỉnh, Tiểu My mới quay ra, lườm cô nàng một cái sắc lạnh chỉ thiếu xém lông mày:
_Chín giờ tối rồi cô nương. Ngủ thích quá nhỉ?
_Đã muộn vậy rồi sao – Hàn Thuyên nghe Tiểu My nói chín giờ mà sửng sốt bật ngay dậy, nói rồi vội vã tìm điện thoại – chết rồi, còn cuộc hẹn với Minh Nhật nữa. Anh ấy có gọi cho tớ không?
_Nãy Minh Nhật có qua đón cậu đó, nhưng cậu vẫn ngủ nên lại đi rồi. Anh ấy dặn tớ bao giờ cậu tỉnh thì gọi cho anh ấy.
_Vậy sao? Lâu chưa? Anh ấy có nói anh ấy ở đâu không?
_Không lâu lắm. Minh Nhật bảo bao giờ cậu tỉnh thì thì cứ gọi cho anh ấy.
_Ừ, tớ biết rồi.
Hàn Thuyên nhớ đến những dự định của hai người, lại nhìn đồng hồ đã chín giờ, lưỡng lự một chút cuối cùng vẫn là chạy thẳng vào phòng tắm. Thay quần áo, buộc tóc cẩn thận, trang điểm một chút, xong xuôi mới cầm điện thoại gọi cho Minh Nhật. Anh bảo anh sẽ đến ngay.
Ngồi chờ anh trên giường, thấy Tiểu My cứ nhìn mình chằm chằm, Hàn Thuyên vội lên tiếng, giọng có chút lo lắng:
_Sao thế, mặt tớ có gì à?
_Hàn Thuyên, rốt cuộc cậu với anh Minh Nhật đang là một đôi thật đó hả?
_Sao hỏi vậy? Ừm – Hàn Thuyên nhún vai – hôm nay chúng tớ tròn một tháng.
Sắc mặt Tiểu My theo những gì cô bạn ngồi trước mặt này nói ngày càng khó coi hơn, hai bên lông mày mỗi lúc lại thêm dính chặt vào nhau.
_Cậu…có yêu anh ấy không?
Có yêu anh ấy không?
Có trả lời ngàn lần thì câu trả lời duy nhất vẫn là không.
Hàn Thuyên “chưa” yêu Minh Nhật, ít nhất là ở hiện tại. Cũng chưa bao giờ cô nghĩ mình với anh có lúc sẽ thành một đôi. Anh rất tốt với cô, à không, tốt với tất cả mọi người, cô coi anh như anh trai, tình cảm dành cho anh tuyệt đối chưa có khi nào đạt tới hai chữ tình yêu.
Cô đồng ý làm người yêu anh…
Thật ra…
Hôm ấy Hàn Thuyên rất buồn, từ chỗ làm thêm đi về trời đã tối lắm rồi. Những cơn mưa phùn còn sót lại của mùa đông đến rồi lại đi nhanh chóng làm không khí thêm phần ẩm ướt khó chịu. Lặng lẽ rảo bước một mình trên con đường khi xưa cô với Bảo Long vẫn hay đi, Hàn Thuyên chợt lại nhớ đến bóng hình anh, đặc biệt là khuôn mặt cùng nụ cười như có ma thuật của Bảo Long. Nụ cười mà mỗi khi nhìn vào đấy, dù có đang buồn đến mấy, dù có đang nước mắt lưng tròng, Hàn Thuyên cũng theo đó mà cười ngay được.
Hôm ấy chính thức là tròn sáu tháng cô với Bảo Long chia tay. Sáu tháng đường ai nấy bước. Hàn Thuyên đau lòng nghĩ, anh thì hạnh phúc rồi, chia tay cô để đến bên người con gái khác, xinh đẹp hơn, giàu có hơn, còn cô thì sao, bị anh “đá”, đến nửa năm rồi vẫn còn nhớ đến anh. Cô đã từng nghĩ, nghĩ rất nhiều lần, rồi quyết tâm sẽ chỉ nhớ anh trong nửa năm thôi, sau đó nhất định sẽ yêu một người khác tốt hơn anh. Nhưng rốt cuộc đến tận hôm nay…
Nghĩ rồi không khỏi cười khổ một cái. Hàn Thuyên nhìn lên cao, thầm trách ông trời. Bảo Long là mối tình đầu của cô, hai người cùng quê, yêu nhau từ hồi cấp ba, hạnh phúc là vậy thế mà mới năm thứ ba đại học… Rõ là ông trời bất công lắm mà.
_A…
Không nhìn đường, hay vì lời trách ông trời vừa nãy nên bị Người phạt mà Hàn Thuyên đang đi bỗng vấp chân phải vật gì đó, suýt thì đo đường. Thật ra là đã bị ngã, chân phải đau đến nhăn nhó mặt mày.
Ngó quanh không có ai, Hàn Thuyên mới nhỏm người ngồi dậy, vừa xoa xoa chân vẫn vừa không chừa lại trách ông trời lần nữa. Lần này thì tệ hại rồi, trách xong lại phát hiện ra mắt cá chân đã rớm máu. Nhìn ra mới biết là mình vừa vấp chân phải một hòn đá lớn, cạnh khá sắc, nãy ngượng quá sợ ai nhìn thấy nên đâu có thấy gì, giờ mới cảm nhận rõ ràng nỗi đau da thịt mỗi lúc một tăng. Mà hình như chân còn đau quá chưa đi được.
Thật không biết làm thế nào bây giờ, từ đây về nhà cô còn xa lắm, gọi taxi thì thật là tiếc tiền lắm mà. Giờ Hàn Thuyên lại ước gì có ai nhìn thấy cô, một ai đó hảo tâm có thể cho cô đi nhờ về nhà trọ chẳng hạn.
Nhưng chờ mãi mà chẳng có ai, Hàn Thuyên đã quyết định tập tễnh bước về rồi thì lại nghe có tiếng ai đó gọi tên mình.
_Hàn Thuyên?
_Hả? – thấy giọng quen quen mà tối quá không nhận ra ai, Hàn Thuyên có chút ngạc nhiên lên tiếng – Ai vậy?
_Anh, Minh Nhật đây. Giờ này mà em vẫn chưa về đến nhà à, lên xe anh đi.
_Dạ.
Không chút đắn đo, Hàn Thuyên lên ngay xe Minh Nhật ngồi, rồi bám vào áo anh. Thực ra Minh Nhật đi không nhanh, nhưng vì không đội mũ bảo hiểm nên Hàn Thuyên vẫn hơi lo.
Ngồi sau Minh Nhật, nghe thấy tiếng thở đều đều của anh, lại nhìn vào hai tay mình đang bám áo anh kia, Hàn Thuyên lại có chút buồn. Cô vẫn là nhớ đến Bảo Long. Nhớ đến anh. Nhà Bảo Long và cô đều không phải giàu có gì, Hàn Thuyên học đến năm ba rồi còn chưa có xe để đi, Bảo Long thì giữa học kì II năm ngoái đã có. Ngày đầu tiên đi thử xe mới, anh đã đưa cô đi rất nhiều nơi. Thực sự là rất vui mặc dù chỉ là đi ngắm cảnh trên đường rồi quay về. Hàn Thuyên ngồi sau Bảo Long đã ôm anh rất chặt, còn dựa đầu vào lưng anh. Tiếng tim anh đập rộn ràng trong lồng ngực, tiếng thở êm ái cùng hương thơm nam tính đặc biệt tỏa ra từ cơ thể anh, cả bàn tay ấm áp của anh lúc nắm lấy tay cô…tất cả đều đã khắc sâu vào trái tim và tâm trí cô, trước thì ngọt ngào lắm, sao giờ nghĩ lại chỉ thấy như tim có ai đó hung hăng bóp chặt, đau đến ứa nước mắt.
Bầu trời cao lồng lộng, không một điểm sáng, chỉ thấy những đám mây tím như đan vào nhau thành một tấm đệm bông khổng lồ trải dài vô tận.
Gió đột ngột mang theo hơi lạnh thổi vào tâm tư hỗn loạn của Hàn Thuyên, làm cô bất giác rùng mình, vội vàng vòng tay ôm chặt lấy người con trai ngồi phía trước, còn cứ ngỡ đấy là anh.
Bờ mi khẽ rủ xuống, hơi thở Hàn Thuyên cũng như tâm tư mình, có phần hỗn loạn, nhưng nhờ hơi ấm tỏa ra từ người Minh Nhật lại phút chốc trở lại bình yên, cảm giác được che chở cứ hiện hữu rõ ràng.
Đã bao lâu rồi cô không ôm một người con trai như thế này, đã bao lâu rồi nỗi cô đơn hiu quạnh dần thay thế cho sự tin tưởng sẽ mãi an toàn, mãi được bảo vệ bởi người con trai ấy. Sáu tháng, là sáu tháng cứ ngỡ quên được anh… Hàn Thuyên cứ như khóc, nhưng nước mắt lại không sao chảy ra được.
_Hàn Thuyên…
Người con trai đang trong vòng tay của cô bất chợt lên tiếng, giọng nói rất ấm áp, nhưng…không phải Bảo Long.
Hàn Thuyên giật mình buông vội tay ra, bối rối nói:
_Anh Minh Nhật, xin lỗi, em vô ý quá.
_Ừ, không sao. Đến cửa phòng trọ của em rồi.
_Dạ.
Nhìn ra đã thấy cánh cửa quen thuộc, Hàn Thuyên lại vội vàng xuống xe. Cúi đầu trước mặt anh ngoan ngoãn, cô khẽ cười:
_Cảm ơn anh.
_Không có gì. Anh nói với em mấy lần rồi, lần sau đi làm về thì gọi taxi, chứ con gái về muộn vậy lại đi một mình nguy hiểm lắm biết không.
_Dạ. – Hàn Thuyên gật đầu rồi có chút ngượng ngùng cười. Thật ra cô cũng muốn gọi taxi về lắm chứ, nhưng nghĩ tiếc tiền nên có lần nào dám gọi đâu.
Minh Nhật có mấy lần đưa cô về, lần nào cũng nói như vậy. Anh là một người con trai với ai cũng rất chu đáo, không chỉ với riêng Hàn Thuyên, nên những cử chỉ, lời nói của anh, tuy là rất dễ gây hiểu lầm, cô cũng chưa bao giờ có những ý nghĩ xa xôi.
Chào anh rồi cũng dặn anh đi về cẩn thận, Hàn Thuyên quay lưng đi luôn.
Thì bất chợt có ai đó giữ tay cô lại bằng một bàn tay vừa lớn vừa rất ấm áp. Hàn Thuyên ngạc nhiên quay lại. Minh Nhật lúc này ngồi trên xe, ánh mắt quá đỗi dịu dàng hướng vào cô, cảm tưởng như trong mắt anh là cả một hồ nước trong vắt không chút gợn. Ánh đèn trước cửa nhà mờ mờ soi chiếu gương mặt anh, chỉ có thể dùng bốn chữ “đẹp như tượng tạc” mới miêu tả hết được.
Hàn Thuyên bị ánh nhìn cùng cái nắm tay của Minh Nhật làm cho bối rối. Cô cứ trân trân đứng đó, mắt nhìn vào mắt anh, mãi mới mở miệng được định nói thì lại thấy người con trai trước mặt lên tiếng trước.
Một câu nói mà bao nhiêu lần nghĩ lại, Hàn Thuyên vẫn không thể tin được là mình lại được nghe từ chính miệng Minh Nhật.
_Hàn Thuyên, làm bạn gái anh nhé.
Nhưng cái cô không thể tin được nhất vẫn chính là câu trả lời của mình. Hàn Thuyên đã đồng ý làm bạn gái Minh Nhật, cho dù cô chẳng hề yêu anh.
Hàn Thuyên lúc này ngồi đối diện Tiểu My, thực thà nói:
_Tớ…chưa yêu anh ấy.
“Vậy mà lại đồng ý…”, Tiểu My rõ ràng muốn hét lên như vậy nhưng thế nào lại hỏi:
_Thế còn Minh Nhật, anh ấy có yêu cậu không?
Hàn Thuyên lông mày hơi nhíu lại, vài phút sau mới lắc đầu:
_Tớ không biết nữa, lúc bảo tớ làm bạn gái, Minh Nhật không nói yêu tớ, một tháng qua cũng chưa một lần.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!