Thiên Vũ Thế Giới
Tu luyện công pháp
Tâm thần Lâm Thiên Vũ rời khỏi Kỳ Thạch, vội vàng ngồi khoanh chân. Sau chừng 15 phút ổn định lại tâm tình. Bắt đầu cảm nhận nguyên khí trong thiên địa.
Theo khí cảm khi trước của Lâm Thiên Vũ, hắn chỉ cảm nhận được hỏa nguyên khí, nhưng giờ đây lại thấy nguyên khí vô cũng hỗn loạn và pha tạp, đủ loại màu sắc. Hắn cũng có vài phần lo lắng, không biết hấp thu vào có bị bạo thể mà chết không.
Dần dần từng tia nguyên khí kéo đến người Lâm Thiên Vũ, nguyên khí này không còn là hoả thuộc tính nữa, mà là đủ 5 màu sắc của Kim Mộc Thuỷ Hoả Thổ, nguyên khí ầm ầm lao vọt tới như thác nước.
Vận chuyển Hỗn Độn Chi Nguyên Quyết, nguyên khí bàng bạc lưu hành trong kinh mạch rộng lớn được một chu thiên, đang lúc này đây Lâm Thiên Vũ muốn đưa nguyên khí về Đan điền để hình thành linh căn, bất chợt Kỳ Thạch tuôn ra hấp lực cường đại, thiên địa nguyên khí không ngừng tuôn vào bên trong.
– Ta kháo! Sao lại nuốt hết nguyên khí của ta rồi, lại là một con ăn hàng sao? Như vậy thì hình thành linh căn sao được.
Dường như khối Kỳ Thạch nghe hiểu được Lâm Thiên Vũ. Một luồng năng lượng vô cùng tinh thuần tuôn ra từ Kỳ Thạch.
– Chẳng lẽ đây là Hỗn độn nguyên khí?
Bất ngờ qua đi, Lâm Thiên Vũ vận chuyển Nguyên khí hỗn độn kia tụ tập vào trong Đan điền, dần dần hình thành năm hạt linh căn năm màu sắc, tượng trưng cho Kim Mộc Thuỷ Hoả Thổ, năm hạt linh căn xoay quanh khối Kỳ Thạch, hết sức đẹp mắt.
– Đây là linh căn của ta sao? Quả nhiên là ngũ hành linh căn. Phát tài rồi. Hâhhaa
Lâm Thiên Vũ cười lớn. Ổn định lại tinh thần, tiếp tục hấp thu thiên địa nguyên khí, vận chuyển theo chu thiên đưa nguyên khí vào Kỳ Thạch, khối Kỳ Thạch tiếp tục nhả ra nguyên khí tinh thuần, tầm bổ vào ngũ hành linh căn.
Tách!
Sau 2 canh giờ, ngũ hành linh căn bắt đầu nảy mầm, nhả ra ngũ hành chân khí, chân khí chạy dọc theo thân thể, tụ tập vào lớp da. Nếu người ngoài nhìn vào có thể thấy được năm màu sắc không người lưu chuyển đến dưới làn da.
Lưu quang càng ngày càng rõ ràng, không ngừng cải tạo làn da, cuối cùng như phá vỡ một gông cùm xiềng xích nào đó. Thân thể Lâm Thiên Vũ run lên.
Phanh!
Mở ra đôi mắt đang khép hờ, loé lên ánh sáng kỳ dị rồi biến mất, trên khuôn mặt Lâm Thiên Vũ nở nụ cười sán lạn. Chỉ vài canh giờ ngắn ngủi hắn đã hoàn thành Luyện Bì.
“Ầm”
Thử nện một quyền tuỳ ý lên cây đại thụ, quyền ấn lún sâu hẳn vào trong, vỏ cây tan tác.
– Lực lượng hơn một ngàn cân. Võ giả thường thường hoàn thành Luyện Bì cũng chỉ đạt được 500 cân. Ta đây có thể so sánh với Luyện Tạng kỳ sơ giai rồi.
Luyện thể cảnh có 5 kỳ, mà mỗi kỳ lại chia sơ trung cao giai và đỉnh phong, Luyện Bì đỉnh phong 500 cân, Luyện Nhục tối đa 1000 cân, Luyện Tạng 2000 cân, cứ thế gấp đôi lên.
Lâm Thiên Vũ mới Luyện Nhục sơ giai mà sức mạnh có thể so sánh với võ giả Luyện Tạng sơ giai. Đa phần là do Kinh mạch được cải tạo lớn gấp mấy lần người thường. Còn lại là do Kỳ Thạch cải tạo nguyên khí, tuôn ra nguyên khí hỗn độn cực kỳ tinh thuần tẩm bổ cho linh căn, vậy nên chân khí của Lâm Thiên Vũ không một chút tạp chất, cô đọng vô cùng.
Cảm nhận chân khí ồ ạt chảy trong Kinh mạch. Lâm Thiên Vũ không khỏi níu lưỡi, quả thật là sảng khoái, tưởng như sức mạnh không bao giờ dùng hết vậy.
Nhìn lên bầu trời, Lâm Thiên Vũ thở dài một hơi. Hắn hiểu, con đường võ đạo của hắn bây giờ mới bắt đầu, bao nhiêu uất ức, tôn nghiêm, hắn phải tìm lại. Hắn muốn xông pha ra thế giới rộng lớn kia. Trời rộng mặc chim bay, tung hoành ngang dọc, truy tim võ đạo đỉnh phong. Hắn cảm nhận được, từ khi phát hiện khối Kỳ Thạch này, cuộc đời của hắn, con đường của hắn bước đi sẽ không tầm thường vô vị. Có lẽ sẽ phải đối mặt với nguy hiểm trùng trùng.
– Cha, mẹ! Con sẽ không để cha mẹ phải khổ cực nữa, đợi con một thời gian, hai người chỉ cần ngồi hưởng phúc là đủ. Thế giới ngoài kia nguy hiểm để con xong pha, nắm giữ sức mạnh, bảo vệ cha mẹ bình yên.
Nhìn trời đã đến giữ trưa, Lâm Thiên Vũ quay trở về nhà. Đêm qua không về chắc cha mẹ rất lo lắng.
…
Ở ngoại vi của Lâm gia, nhà nhà san sát nhau, ở đây tập trung phần lớn là đệ tử ngoại môn Lâm gia, phần còn lại là con cháu chi thứ hoặc người làm thuê.
Gia đình làm tửu lâu, Lâm Thiên Vũ cũng chỉ là con cháu chi thứ Lâm gia, đãi ngộ cực thấp, tự nhiên nhà cũng nằm ở vùng ngoại vi.
Ngôi nhà cũng khá đơn sơ, hai chiếc giường cùng bàn ăn. Trên tường treo đủ thứ đồ linh tinh.
– Mẫu thân! Con đã về.
Vừa bước vào nhà, Lâm Thiên Vũ đã thấy mẹ ngồi trên ghế, hai mắt đỏ hoe, dường như đã khóc nhiều.
– Vũ nhi! Con đi đâu mà đêm qua không về? Làm mẫu thân lo chết. Mau mau lại đây mẫu thân lấy đồ ăn cho con.
Nhìn thấy con trai trở về, Lăng Khinh Tuyết vội vàng đến đón. Nàng năm nay cũng đã gần 40, do vất vả nên khuôn mặt nhiều nếp nhăn. Nhưng cũng không vì thế mà mất đi nét đẹp của mình.
Nhìn khuôn mặt đầy lo lắng của mẹ, Lâm Thiên Vũ cảm thấy thật ấm áp, chỉ có gia đình mới mang lại những cảm xúc thân thiết và an toàn như này, nắm tay hắn xiết lại chặt hơn, mình phải mau chóng tăng lên thực lực, phải bảo vệ được người thân, giữ gìn Vĩnh viễn tình cảm thiêng liêng này. Đó cũng là mục đích trước tiên mà Lâm Thiên Vũ hướng tới con đường võ đạo.
Lâm Thiên Vũ cười cười, tự lấy tay vỗ vỗ vào người, từng tiếng bịch bịch vang lên. Mở miệng nói:
– Mẫu thân nhìn xem, con vẫn khỏe mạnh, không có việc gì đâu. Hôm qua luyện võ mệt quá nên con ngủ lại trong hậu sơn.
Nhìn con trai như vậy, Lăng Khinh Tuyết cũng cười nhẹ nhõm. Hâm lại đồ ăn cho Lâm Thiên Vũ, dặn dò vài câu rồi đi qua tửu lâu.
– Bây giờ ta đã có sức mạnh, nhưng phải biết vận dụng sức mạnh này hợp lí. Không thì chẳng khác nào một con trâu điên chỉ biết húc lung tung. Phải đến Vũ Kỹ Các tuyển chọn một môn vũ kỹ.
Nghĩ đến là làm. Lâm Thiên Vũ quyết định đến Vũ Kỹ Các.
…
Lâm gia tại Cổ Loa thành đã tồn tại mấy trăm năm. Khi trước tổ tiên lưu lạc từ bên ngoài đến Cổ Loa thành, dùng sức một mình đánh giết, chiếm lấy một phần ba địa bàn nơi đây, xây dựng lên Lâm gia ngày nay.
Qua mấy trăm năm, truyền thừa tích góp dần dần và lưu truyền xuống đủ loại công pháp và vũ kỹ. Vũ Kỹ Các chính là nơi lưu giữ những truyền thừa này
Vì lo lắng đệ tử con cháu chỉ mải mê tu luyện vũ kỹ mà quên mất tu vi mới là căn bản, chỉ có đạt đến tu vi Luyện Nhục kỳ trở lên mới được tuyển chọn vũ kĩ. Tu luyện vũ kỹ cũng phải bỏ ra nhiều thời gian và tinh lực mới có thành tựu, trầm mê vào vũ kỹ mà bỏ qua căn bản, vậy thì được không bằng mất.
Lâm Thiên Vũ một đường đến Vũ Kỹ Các, bất chợt phía trước xuất hiện hai thân ảnh, mặt Lâm Thiên Vũ trầm hẳn xuống.
Hai thân ảnh này chính là Lâm Hổ và Lâm Báo, đệ tử nội môn, thường xuyên bắt nạt và chế giễu Lâm Thiên Vũ. Đang muốn bỏ qua hai người này, nhưng thiếu niên mặt ngựa Lâm Hổ ngăn lại, giọng nói âm dương quái khí vang lên:
– Yaya! Đây không phải là Thiên Vũ thiếu gia sao, hôm nay rảnh rỗi lại tới Vũ Kỹ Các. Ta nói này Thiên Vũ thiếu gia, ngươi sức lực một hai trăm cân, không bằng tu luyện Yểu Điệu Quyết, vừa đánh võ vừa múa cũng không ai chê cười đâu. Haha!
Xiết chặt lại hai nắm đấm, Lâm Thiên Vũ cố nén lại xúc động trong lòng. Ở đây là Vũ Kỹ Các, không tiện động thủ, không thì với tu vi Luyện Nhục trung giai của Lâm Hổ, Lâm Thiên Vũ đủ đánh cho hắn răng rơi đầy đất.
– Hắc Hắc! Sao nào, muốn động thủ sao? Cẩn thận trộm và không được còn mất nắm thóc. Haha. Hôm nay bản thiếu gia đang vui, lười động thủ cùng ngươi, lần sau thấy bản thiếu gia thì đi đường vòng a.
Nói rồi Lâm Hổ vứt lại cho Lâm Thiên Vũ ánh mắt khinh bỉ, phất áo rời đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!