Thiên Vũ Thế Giới
Lễ hội săn bắn
Lễ hội săn bắn mùa thu của Lâm gia tổ chức tại Hắc Thạch Sơn, mục đích chủ yếu là luyện nâng cao khả năng thực chiến và sinh tồn của đệ tử và con cháu. Đánh giết yêu thú, thu thập yêu hạch và linh dược, mọi thứ thu hoạch được đều được tự do quản lí, gia tộc chỉ phái ra một ít trưởng lão đi dẫn đầu, dọn dẹp yêu thú cường đại để tránh thiệt hại cho đệ tử.
Đây cũng là một trong những lễ hội lớn nhất được tổ chức hàng năm. Cuối mùa thu là thời kỳ linh dược thành thục nhiều nhất, bởi bước vào mùa đông, tuyết rơi nhiều ảnh hưởng tới việc sinh trưởng, linh dược khan hiếm, lúc đó sẽ xảy ra trường hợp cũng không đủ cầu. Ảnh hưởng việc tu luyện của đám hậu bối.
Yêu thú cũng chia làm 5 cấp, cấp 1 yếu nhất đến cấp 5, tương ứng với năm kỳ Luyện Thể cảnh của nhân loại.
Yêu thú khác với hung thú và dã thú. Yêu thú là thú đã mở ra một ít linh trí, biết hấp thu thiên địa nguyên khí để tu luyện, sinh ra yêu hạch trong cơ thể. Yêu hạch tập trung toàn bộ năng lượng của Yêu thú, mỗi lần công kích Yêu thú sẽ thôi động yêu hạch phát ra yêu khí, tăng cường sức tấn công, tương tự như linh căn và chân khí của nhân loại vậy.
Yêu hạch của Yêu thú ra trị tương đối cao, thường được dùng để luyện Đan. Bởi năng lượng trong Yêu đan là yêu khí, cho nên nhân loại không thể trực tiếp hấp thu vào cơ thể. Chỉ có trải qua quá trình luyện Đan, tinh lọc yêu khí, thêm vào linh dược, luyện ra Đan được tinh thuần, rất được các võ giả ưa chuộng.
Luyện Đan sư là một trong những chức nghiệp vô cùng cao quý và lắm tiền, cuộc đời tu luyện của võ giả không thể rời xa được Đan dược, Đan dược tăng tu vi, chữa thương, tăng tốc độ tu luyện, thậm chỉ là tẩy tuỷ phạt mao cũng có. Ở Cổ Loa thành cũng chỉ có bốn đến năm luyện Đan sư, thuộc về 3 đại gia tộc và Bách Bảo Đường.
Luyện Đan sư, cho dù đi tới đâu cũng vô cùng được hoan nghênh, cho dù là luyện Đan sư cấp thấp nhất. Một gia tộc có phát triển mạnh mẽ và ổn định được hay không, phụ thuộc chủ yếu vào Luyện Đan sư. Không có luyện Đan sư, tiểu bối trong gia tộc không có Đan dược phục dụng, tu vi tăng tiến chậm chạp, cho dù là phục dụng trực tiếp linh dược, hiệu quả cũng không thể sánh được với linh dược luyện thành Đan. Cho nên giá trị Đan dược rất cao, cũng phải cắn răng mua để phục dụng.
Sau khi gom một ít thảo dược chữa thương, Lâm Thiên Vũ chạy tới Luyện Võ trường. Khi đến nơi đã thấy rất nhiều tiểu bối đệ tử Lâm gia, thanh niên nam nữ cười đùa vui vẻ, thảo luận về cuộc săn bắn sắp tới. Còn có nhiều người tụ tập lại thành một nhóm, như vậy hoạt động trong núi rừng sẽ an toàn hơn, thành quả chia đều cho các thành viên.
Đang muốn tìm một chỗ đặt chân, Lâm Thiên Vũ nghe thấy một giọng nữ vẫy gọi:
– Thiếu Vũ tộc đệ, qua bên này.
Người gọi hắn là một thiếu nữ chừng mười tám tuổi, tóc buộc đuôi ngựa, làn da trắng tinh, mặc một bộ võ phục vàng nhạt, khuôn mặt thập phần khả ái.
Thiếu nữ này tên Lâm Tuyết Nhi, nữ nhi của một trong bốn vị trưởng lão Lâm gia, Lâm Huyền.
Lâm Tuyết Nhi tư chất cao, mười tám tuổi tu vi đạt tới Luyện tạng trung kỳ, có khả năng tương lai theo gót phụ thân kế tục vụ trí trưởng lão.
Lâm Thiên Vũ hồi nhỏ một lần tình cờ gặp nàng, sau đó thường hay chơi đùa cùng nhau, nàng cũng hay bảo vệ Lâm Thiên Vũ khi hắn bị bắt nạt, nói chung quan hệ hai người cũng khá tốt.
Lâm Thiên Vũ mỉm cười đáp lại, thấy bên cạnh còn có một thanh niên mặc trường báo trắng tinh, khuôn mặt tuấn lãng nhưng có phần âm nhu. Khi nghe Lâm Tuyết Nhi gọi một nam nhân khác thì khuôn mặt âm trầm hẳn xuống.
Lâm Thiên Vũ cũng không để ý nhiều thanh niên này, tiến đến gần Lâm Tuyết Nhi cười nói:
– Lâu rồi không gặp Tuyết Nhi tộc tỷ, hẳn là thực lực tăng nhiều a.
– Thiên Vũ tộc đệ, hôm trước tỷ đi tìm đệ mà không thấy, hôm nay mới xuất hiện, anh tuấn thêm nhiều a, tỷ cũng bị mê hoặc rồi.
Lâm Tuyết Nhi khúc khích cười đáp lại. Đôi mắt không không ngừng đánh giá Lâm Thiên Vũ từ trên xuống dưới. Lại nói tiếp:
– Chà chà! Cũng lớn hơn nhiều rồi, cao hơn cả tỷ. Hôm nay đệ định tham gia săn bắn sao? Vậy thì chung đội cùng tỷ đi. Đệ đi một mình nguy hiểm lắm.
Lâm Thiên Vũ đang định từ chối, hắn chưa muốn bại lộ việc tu luyện, nên ẩn nhẫn một chút thì tốt hơn. Nhưng khi thấy ánh mắt của nam tử bên cạnh Lâm Tuyết Nhi âm trầm, hắn lại đổi ý, đi cùng cũng tốt, sau lại tách ra cũng không muộn, nên gật đầu đồng ý:
– Vậy làm phiền tộc tỷ rồi, đệ đi theo tỷ, làm một chân khuân vác cũng tốt.
Nói xong hắn đưa mắt nhìn nam tử kia, nam tử nheo mắt lại đánh giá Lâm Thiên Vũ, cười khẩy một cái,mặc dù nhìn không ra tu vi của Lâm Thiên Vũ, nhưng nhìn ba động chân khí trên người yếu ớt, hẳn là tu vi thấp tẹt, đối với Lâm Thiên Vũ, hắn không thèm đặt vào trong mắt.
Đây cũng là diệu dụng của khối Kỳ Thạch mà Lâm Thiên Vũ mới phát hiện ra, có thể thu liễm chân khí vào trong Kỳ Thạch. Người ngoài không thể biết chính xác tu vi cửa hắn.
– Đúng rồi Thiên Vũ tộc đệ, đây là Lâm Thanh tộc huynh, nhi tử của Lâm Hoành trưởng lão, tu vi thâm sâu, có huynh ấy đi cùng hẳn là rất an toàn.
Nhìn thấy có mùi vị khác thường giữa Lâm Thiên Vũ và Lâm Thanh. Lâm Tuyết Nhi vội vàng giới thiệu, nàng biết Lâm Thanh bề ngoài tuy nho nhã phong độ, nhưng lại hay tính toán nhỏ nhặt. Thực ra nàng cũng không muốn đi cùng Lâm Thanh, nhưng hắn luôn bám theo, cũng đành chịu.
– Thì ra là Lâm Thanh tộc huynh, hân hạnh.
Lâm Thiên Vũ chào hỏi qua loa, nhìn biểu hiện vừa rồi của Lâm Thanh, hắn cũng không có hảo cảm với người này.
Lâm Thanh cũng lên tiếng, ánh mắt sâu xa ý đầy ý vị:
– Hoá ra là Lâm Thiên Vũ tộc đệ, nghe danh đã lâu, hôm nay mới được gặp mặt, anh tuấn tiêu sái, võ công cao cường. Để cho tộc huynh phải ghen tỵ rồi.
Lâm Thiên Vũ nhìn nhìn, cũng lười trả lời, chỉ mỉm cười đáp lại.
“Tiểu bạch kiểm, ngươi dám bỏ qua ta, lại còn bám theo Tuyết Nhi, lát nữa cho ngươi nếm chút mùi vị đau khổ, lần sau xem ngươi còn dám ngông nghênh nữa không”
Lâm Thanh cười thầm trong lòng, trong đầu đang dần hình thành một kế hoạch nho nhỏ.
Lâm gia có bốn trưởng lão, theo thứ tự là Lâm Hằng, Lâm Hà, Lâm Huyền, Lâm Hoành. Đều là nhi tử của gia chủ Lâm Khiếu Thiên, chỉ có Lâm Hà là nữ nhi, Lâm Hoành là nghĩa tử.
Lúc này đây xuất hiện trên quảng trường là Lâm Hằng và Lâm Hà trưởng lão.
– Mọi người yên lặng, hôm nay là Lễ hội săn bắn mùa thu của Lâm gia ta, tất cả tiểu bối ngoại môn và nội môn theo ta xuất phát về Hắc Thạch sơn. hành động theo thực lực, không nên mạo hiểm tính mạng, hết thảy dựa trên an toàn để làm việc, cố gắng thu hoạch nhiều linh dược, thực luyện chiến đấu, mau chóng nâng cao tu vi cống hiến cho gia tộc. Mọi người nghe rõ chưa?
Thanh âm của Lâm Hằng trưởng lão cuồn cuộn vang vọng trong hư không, không ai là không nghe thấy. Tất cả đồng thanh đáp:
– Rõ.!
– Được rồi, tất cả theo ta xuất phát về Hắc Thạch sơn.
Ai nấy đều hứng khởi lên đường, trên mặt không khỏi có chút chờ mong vào thu hoạch lần này, chỉ cần vận khí tốt, thu được linh dược linh quả quý giá, có thể trực tiếp tăng tu vi hoặc đổi lấy Đan dược. Vậy thì kiếm lớn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!