Thiên Vũ Thế Giới
Vực sâu kỳ ngộ
Phòng nghị sự Lâm gia.
Gia chủ Lâm gia Lâm Khiếu Thiên ngồi trên ghế chính vị, tuổi chừng 60, khuôn mặt hồng hào phúc hậu, tuổi đã cao nhưng thân thể vẫn bệ vệ oai hùng, sinh Long hoạt hổ.
Bên cạnh là nhi nữ Lâm Hà và nghĩa tử Lâm Hoành, sắc mặt hai người có chút khó coi sau khi đọc bức thư. Không khí trong phòng có phần căng thẳng. Trầm mặc một hầu lâu, Lâm Khiếu Thiên mới lên tiếng:
– Lần này Thăng Long võ phủ tại Hoàng thành về đây tuyển trạch, chỉ có ba danh ngạch được chọn. Nghe nói Chu Viêm và Công Tôn Hoá Nhai của hai nhà kia đều đạt tới tu vi Luyện Cốt kỳ, hẳn là có phần nắm chắc. Tiểu bối Lâm gia ta lại không có nhân tài như vậy a.
– Vâng phụ thân! Lâm Thanh mới chỉ là Luyện Tạng đỉnh phong, Lâm Hồng Hoang cũng đã nữa bước Luyền Cốt kỳ, hai đứa nó hẳn là có hy vọng, nhưng vẫn thua thiệt hơn so với hai nhà kia. Dạo gần đây còn có thông tin Công Tôn Hoá Nhai là song thuộc tính, thiên tài trong thiên tài.
Lâm Hoành sắc mặt u ám, nhi tử Lâm Thanh của hắn ở trong Lâm gia quả thực là thiên tài, nhưng so với hai nhà kia còn rất yếu thế.
– Vẫn còn bốn tháng nữa, để cho chúng nó cố gắng đi, tỷ võ tân niên năm nay lấy Long Tuỷ Tôi Cốt Đan ra trao cho quán quân, Lâm gia ta phải đạt được danh ngạch võ phủ, nếu không sẽ bị hai nhà kia chèn ép đến chết a.
Lâm Khiếu Thiên đắn đo hồi lâu rồi nói. Long Tuỷ Tôi Cốt Đan là Đan dược trị xa xỉ, thoát thai hoàn cốt, Luyện Tạng đỉnh phong dùng xong chắc chắn bước vào Luyện Cốt, sau này Luyện Huyết cũng dễ dàng hơn. vốn định để cho hậu bối thiên phú kiệt xuất, hoặc là song thuộc tính phục dụng. Như vậy Lâm gia sẽ sinh ra một vị tuyệt đỉnh cao thủ, giữ gìn địa vụ tại Cổ Loa Thành.
Nghe Lâm Khiếu Thiên nói vậy, hai mắt Lâm Hoành rực sáng, hắn đã mơ ước viên Đan dược kia cho nhi tử phục dụng từ lâu, lần này phải nắm chắc, bất kể kẻ nào ngăn cản, hừ, vậy thì chờ đó đi.
…
– Mười hai viên yêu hạch cấp ba. Hẳn là đủ đột phá đến Luyện Tạng kỳ. Quả nhiên ra ngoài tôi luyện nhận được nhiều hiệu quả bất ngờ. Hỏa Bạo Quyền cũng sắp cảnh giới viên mãn rồi.
Vừa thu lại viên yêu hạch trong bụng của một con Độc Giác Ngưu, Lâm Thiên Vũ nở nụ cười rạng rỡ. Hai ngày nay hắn đã thu được mười hai viên yêu hạch cấp ba tới tay. trải qua nhiều lần chiến đấu sinh tử, nhưng hắn thẻ thảm không chịu nổi.
Quần áo rách nát, nhất là phần ngực in rõ vết cào của yêu thú, vết thương sâu những đã được cầm máu. Nhìn qua không có gì thay đổi, nhưng khí chất trong người cũng đang dần biến hoá. Khuôn mặt thêm phần chững chạc, quanh người còn ẩn ẩn sát khí. Đây phải là từ tôi luyện sinh tử và tắm máu tươi mới có được.
Đang định quay người rời đi. Bất chợt Lâm Thiên Vũ ngửi thấy mùi hương đâu đó trong không khí, hẳn là có linh quả sắp chín, đưa mắt nhìn xung quanh, dựa thép hướng gió và mùi thơm linh quả, Lâm Thiên Vũ mon men như một con báo tình tình mồi, càng ngày càng tiến sâu vào khu vực trung tâm của Hắc Thạch Sơn.
– Đây là…
Phía vách thung lũng có một cây năm lá, phía trên mọc lên một quả vàng óng to như nắm tay em bé, hương thơm toả ra ngào ngạt. Hai mắt hắn sáng lên, mồm còn lắp bắp:
– Liệt Diễm Chu quả, linh dược cấp năm, báu vật trong trong váy vật a. Phát tài rồi.
Cẩn thận quan sát xung quanh, Chu quả cấp năm này hẳn là có yêu thú cường đại canh giữ, không phải là thứ Lâm Thiên Vũ có thể đối phó. Ngồi chờ nửa canh giờ không có động tĩnh, đoàn chừng Yêu thú đã đi ra ngoài kiếm ăn. Không nghĩ ngợi nhiều nữa, Lâm Thiên Vũ vội lao ra tóm vào Chu quả, chưa kịp quay đầu bỏ chạy, hắn cảm giác được phía sau có thứ gì đó.
Tim đập thình thịch mồ hôi chảy ròng ròng, Hít sâu một hơi, Lâm Thiên Vũ quay đầu lại nhìn.
Graoooo!
Một con Gấu đen to lớn đứng lù lù sau lưng hắn từ lúc nào, toàn thân lông phủ kín mít như gai nhọn tua tủa, răng nanh dữ tợn. Đây là Hắc Thiết Ma Hùng, yêu thú cấp 5 đỉnh phong, Lâm Thiên Vũ run lập cập:
– Ta nói này Hắc Hùng huynh, Chu quả này để lại cho huynh, ta không cố ý a.
– Graooooo!
Hắc Thiết Ma Hùng nhìn thấy Chu quả trong tay Lâm Thiên Vũ thì gào lên phẫn nộ, vung trảo to lớn táp thẳng về phía hắn. Nếu trúng một trải này thì tan xương nát thịt, chết là cái chắc, nhưng phía sau là thung lũng sâu hun hút, không biết dưới đó có thứ gì, nhảy xuống thì tỉ lệ sống cũng không cao.
Cắn răng quyết định trong chốc lát, Lâm Thiên Vũ rút dao bên hông, vội vàng nhảy xuống dưới vực.
Hắc Thiết Ma Hùng vồ hụt, trượt đà phi thẳng theo Lâm Thiên Vũ xuống vực sâu.
– Rẹttt!
Thân thể nặng nề rơi xuống, Lâm Thiên Vũ vội ghim chặt con dao lên vách núi giảm thiểu tốc độ rơi, cố gắng giữ bình tĩnh nhìn xung quanh xem có cây mọc vách núi hay mỉm đá nào nhô ra không, nhưng xem ra để hắn phải thất vọng, Vách núi thẳng băng, chỉ có thực vật nhỏ bám vào.
Một đường rơi thẳng xuống, chiếc dao nhỏ trong tay đã bị mài mòn mất phân nửa, tiếp tục như vậy, hắn quả thực phải táng thân nơi này rồi, phía dưới sương mù dày đặc, không biết dưới kia là gì, nếu toàn là đất đá thì chỉ có thể bị tan xác.
– Ta kháo! Hết bị sét đánh rồi lại bị rơi xuống vực sâu. Lão thiên! Ngươi đừng chơi ta nữa.
Lâm Thiên vũ ngửa cổ lên không ngừng hò hét, đáp lại lời của hắn chỉ là tiếng vang vọng quanh quẩn.
“Bịch”
-Aaaaaa! Thằng nào chơi ta, bạo hoa cúc rồi.
Bất ngờ Lâm Thanh Vũ rơi trên mỏm đá nhô ra từ vách núi bằng phẳng, phía trước mặt là một hang động tối đen cao chừng một trượng, Một tán cây xoè ra che đi phần nào cửa động này, bên tai còn tiếng gió hút vào hang động, hẳn là rất sâu.
Hít vào một ngụm khí lạnh, Lâm Thiên Vũ đứng lên quan sát, hẳn là mỏm đá này lưng chừng núi, phía dưới kia vẫn còn mây mù lượn lờ, còn xa nữa mới đến đáy vực.
Quan sát hang động một hồi lâu, cửa động vuông vức như đẽo gọt, hẳn là do con người tạo ra. Đôi mắt loé lên. Hắn đã có suy tính trong lòng, lẽ nào nơi đây là động phủ của vị cao nhân tiền bối nào đó ẩn thế tu hành, vậy thì chết chắc rồi.
Lấy lại bình tĩnh, Lâm Thiên Vũ khẽ khom người hành lễ:
– Tiểu tử vô ý mạo phạm, kính xin tiền bối thứ tội.
Âm thanh vọng vào trong động, mồi hồi lâu sau không có ai đáp lại. Lẽ nào phán đoán sai rồi sao, hay là vị tiền bối đã tọa hoá.?
Chậm rãi bước vào cửa động, phía bên ngoài vẫn còn có chút ánh sáng hắt vào, càng vào sâu càng tối đen như mực, đang tính toán quay trở lại, bất chợt Lâm Thiên Vũ thấy ở phía trước thông đạo có ánh sáng lờ mờ. Hắn cất nước tiếp, đi chừng 100 mét thì tới mới phát ra ánh sáng.
Đây là một gian phòng khá nhỏ, chừng 20 mét vuông, cao 5 mét, trên vách tường khảm tầm 10 viên Dạ Minh Châu, phát ra ánh sáng nhu hoà.
Hai mắt tỏa sáng, một viên Dạ Minh Châu giá cũng năm ngàn lạng vàng
Chính giữa động phủ là một bộ xương khô ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, xương sườn gãy mất vài chiếc, bàn tay phải vẫn đang nắm chặt lấy một khối thủy tinh trong suốt góc cạnh, kỳ dị chính là, bên trong khối thuỷ tinh có một đoàn máu, đoàn máu ngưng tụ thành hình con rồng, không ngừng gào thét dãy dụa.
Lâm Thiên Vũ lần nữa hành lễ:
– Vãn bối Lâm Thiên Vũ Bái kiến tiền bối, hôm nay vô tình rơi vào động phủ, gặp được tiền bối đã tọa hoá, vậy những đồ để lại vãn bối xin nhận. Vãn bối sẽ an táng thi thể người cẩn thận.
Vừa nói xong, từ mi tâm bộ xương khô bay ra một đạo bạch quang, ngưng tụ thành một bóng người mờ ảo. Bóng trắng vừa xuất hiện, không trung như trầm hẳn xuống. Lâm Thiên Vũ nhìn thân ảnh kia, trong lòng không khỏi xúc động muốn quỳ bái. Tư thế oai hùng bễ nghễ chúng sinh, vung tay một cái như là trời long đất sụp.
– Haha! Không ngờ nhanh như vậy đã có người tìm đến đây rồi. Mới mười lăm năm a.
Lão giả kia nói xong, quan sát kỹ lại Lâm Thiên Vũ từ trên xuống dưới, âm thanh kích động vang lên:
– Tiểu tử, ngươi có lai lịch gì? Ngũ hành linh căn. Không ngờ a, thế gian này lại có Ngũ hành linh căn. Ta sống ngần ấy tuổi còn chưa thấy.
Lâm Thiên Vũ cảm thấy cả thân thể như bị soi thấu từng lỗ chân lông, mồ hôi trên mặt nhỏ rọt, lưng áo Đà ướt sũng từ lúc nào. Cẩn thận đáp lại:
– Vãn bối từ nhỏ đã cảm nhận được ngũ hành linh khí trong thiên địa, cứ tu luyện vậy thôi.
Chưa biết được lão giả này tốt hay xấu, trên người mang theo bí mật kinh người, hắn không thể tiết lộ cho ai, dường như lão giả cũng không biết trò Đan điền có khối Kỳ Thạch.
– Không cần khẩn trương, ta không có ác ý, ta dù sao cũng chỉ còn lại một đạo tàn hồn, chẳng biết lúc nào sẽ quay về với thiên địa.
Nói xong lão giả khẽ phất tay, khối thủy tinh và chiếc nhẫn trên bộ xương khô rơi vào tay Lâm Thiên Vũ:
– Đây là Nhẫn trữ vật, nhỏ máu nhận chủ rồi đưa tâm thần vào trong là sử dụng được. Bên trong cũng không còn gì cả. Còn khối thủy tinh kia, chứa đựng Thiên Long tinh huyết, vì nó mà ta phải trả giá bằng mạng sống. Haizzz!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!