Đáng Yêu Bao Nhiêu Tiền Một Cân - Chương 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Đáng Yêu Bao Nhiêu Tiền Một Cân


Chương 15



Đi đến núi Cangyan phải chuyển từ tàu hỏa sang đi ô tô, phải ngồi trên tàu hơn một tiếng đồng hồ, lúc bọn Sơ Chi đến mua vé đã muộn nên chỉ còn lại ghế ở toa hạng nhất, hình như người Lục Gia Hành nhờ giúp mua vé ngồi cách chỗ bọn cô mấy hàng.

Mấy người cùng nhau lên xe, Lục Gia Hành đi tìm chỗ ngồi theo số thứ tự, mắt anh vừa nhấc lên đã nhìn thấy một người ngồi bên cạnh chỗ mình.

Trình Dật đang ngồi vắt chéo chân ở chỗ đó, ngoẹo cổ nhìn anh đi tới.

“…”

Lục Gia Hành dừng lại.

Trình Dật nhếch miệng nhìn anh cười hề hề đầy đê tiện, tầm mắt lướt qua nhìn người đang đi sau anh.

Lúc này vừa vặn Sơ Chi cũng nhìn sang, cô chớp mắt mấy cái, lại chớp chớp mắt.

Sơ Chi: “A.”

Trình Dật: “A.”

Vốn Sơ Chi đang hào hứng, dọc đường đi cô và Lâm Đồng nói chuyện liên tục, nhìn thấy Trình Dật, một lúc sau cô mới nhận ra.

Đó chính là đàn anh trong đội tình nguyện mà buổi trưa ngày đầu tiên co đến trường đã dẫn cô đi tìm phòng.

Đối với Sơ Chi người này có ấn tượng rất tốt, đặc biệt là ký ức màu áo cam tình nguyện với củ cà rốt giống nhau vẫn chưa phai, ấn tượng khắc sâu, cũng coi như đó là người đầu tiên cô quen biết sau khi lên đại học.

Trình Dật đối với cô cũng có ấn tượng rất tốt, với anh ta bất kỳ em gái xinh đẹp nào cũng đều có ấn tượng tốt, lúc này vừa nhìn thấy người, trên mặt anh ta liền tràn đầy nụ cười xán lạn.

“Đàn anh.” Sơ Chi ngạc nhiên nói.

Theo bản năng Lục Gia Hành quay đầu lại nhìn về phía cô, còn chưa kịp nói, Trình Dật ở bên kia cũng ngạc nhiên nói: “Đàn em!”

“…”

Lục Gia Hành nghiến răng, lại xoay đầu nhìn về phía Trình Dật đang ngồi.

Bên toa hạng nhất không có mấy người, Sơ Chi ngồi cách hai hàng tiếp tục nói: “Trùng hợp như thế, anh cũng đi chơi hả!”

Trình Dật làm bộ không nhìn thấy người nào đó đang nghiến răng bên cạnh, anh ta cười tươi như hoa mặt trời: “Đúng vậy! Thật là khéo!”

Dường như bên kia Lâm Đồng đang lôi kéo tay của cô làm cho cô nhỏ giọng một chút, Sơ Chi cười híp mắt: “Đàn anh cũng đến cùng nơi với chúng tôi à.”

“Ừ!’’

“…”

Lục Gia Hành càng khó chịu, nói nhẹ nhàng: “Hai người đang hát đối sơn ca đấy à.”

Trình Dật đắc ý, anh ta rụt cái cổ đang duỗi ra như ông già lại, tựa ở bên cửa sổ nhìn Lục Gia Hành ngồi bên cạnh, nở nụ cười từ ái như một người cha già.

Lục Gia Hành bị cậu ta nhìn đến buồn nôn, đôi lông mày đang nhíu hơi dãn ra một chút: “Làm sao?”

Vẻ lạnh nhạt của anh không ảnh hưởng đến cảm xúc mãnh liệt của Trình Dật chút nào, trái lại

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN