Đáng Yêu Bao Nhiêu Tiền Một Cân - Chương 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
100


Đáng Yêu Bao Nhiêu Tiền Một Cân


Chương 16



Núi Cangyan là một trong những danh lam thắng cảnh nổi tiếng cấp quốc gia, có mười sáu phong cảnh nổi tiếng, rất đẹp, đồng thời trên núi cũng không thiếu những ngôi chùa cổ, không ít những tác phẩm điện ảnh và phim truyền hình đều chọn đến đây để quay.

Sơ Chi biết tới nơi này cũng vì trong phim “Ngọa Hổ Tàng Long” Ngọc Kiều Long đã tung người nhảy một cái từ chùa Huyền Không xuống.

(Editor: Đoạn này mình không chắc, bạn nào xem phim này rồi chỉ mình với nhé ^^)

Xuống tàu hỏa phải đổi sang xe khác vào trung tâm, vé xe mỗi người là ba mươi đồng.

Vì đang trong tuần lễ nghỉ quốc khánh nên nhà ga có rất nhiều người giống như dưới sủi cảo vậy, mọi người nối đuôi nhau đi qua đi lại rộn ràng chơi đùa, lên tới xe buýt bọn cô mới có thể xả hơi.

Một nhóm bốn người lên xe buýt vẫn duy trì một loại yên tĩnh quái dị.

Vốn Sơ Chi nói rất nhiều, dọc đường đi nói chuyện liên tục không ngớt với Lâm Đồng, kể cả vừa lên tàu hỏa cũng tràn đầy phấn khởi, nhưng lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn thiếu sức sống, lỗ tai đỏ bừng bừng, đôi mắt to tròn nhìn cái này lại nhìn cái kia, không nói lời nào.

Trinh Dật bức bách lầm bẩm cả đường, lúc này cũng im lặng như gà, lặng lẽ ngồi trên xe buýt che cúc hoa của mình.

Bốn người thì hai người ngồi cạnh nhau, vừa lên xe, Trình Dật liền nhất định không muốn ngồi cũng với Lục Gia Hành, làm một trận sói khóc quỷ gào ra vẻ phải đổi vị trí.

Sơ Chi suy nghĩ một chút, cảm thấy đàn anh cà rốt này sợ hãi cũng không phải là không thể lý giải được, cô khá là hiểu ý tự động đổi chỗ với anh ta.

Thế là Sơ Chi liền ngồi cạnh cửa sổ ngắm phong cảnh, lại nhìn người ngồi bên cạnh mình.

Hiện tại sắc mặt của Lục Gia Hành không được tốt lắm.

Sắc mặt của anh quả thực quá kém.

Có vài lần, lúc cô len lén nhìn anh đều bị phát hiện, anh vừa quay đầu, bốn mắt nhìn nhau, Sơ Chi liền lấy tư thế sét đánh không vội bưng tai quay đầu nhanh như chớp, cô khẽ nhếch miệng, tầm mắt hướng lên trên làm bộ ngẩng đầu nhìn về phía nóc xe hoặc là nhìn trời.

Bỏ lỡ mất vẻ mặt muốn nói lại thôi của Lục Gia Hành.

Sau đó chờ một lúc, cô lại lén lút nhìn sang, lại nghĩ đến cái gì đó, sau đó che đôi tai đang đỏ bừng của mình rồi bắt đầu lắc đầu điên cuồng.

Lục Gia Hành: “…”

Khoảng chừng ba tiếng sau xe buýt mới dừng lại, xuống xe đã là buổi chiều, trước tiên mọi người đi thuê phòng trong khách sạn để hành lý.

Trong phòng có hai gian, đồ đạc tạm thời để cùng một gian phòng.

Tuy rằng bọn cô muốn thuê một phòng tốt nhất, thế nhưng cũng không ai ôm nhiều hy vọng, kết quả vừa vào phòng liền bất ngờ, giường gỗ dành cho hai người được chạm trổ khiến cho người ta có cảm giác cổ kính.

Trình Dật vẫn che cúc hoa mình như cũ, tầm mắt quét tới quét lui, một lát sau anh ta mới chậm rãi lên tiếng: “Căn phòng này, theo lời nói của thái tử điện hạ chúng ta, đó chính là…”

Lục Gia Hành: “Rất tốt.”

Trình Dật: “?”

Căn bản Sơ Chi còn đang tìm đồ ăn trong túi của mình, nghe thấy vậy, đột nhiên cô ngẩng đầu lên, nhìn cái giường đôi, đôi tai trắng nõn lại bắt đầu đỏ.

Cô cầm túi sữa bò trong tay nhìn Lục Gia Hành, lại nhìn Trình Dật rồi hơi do dự nói: “Hay là tìm phòng khác?”

“Không cần,” Lục Gia Hành nở nụ cười trầm thấp, nhìn

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN