Đáng Yêu Bao Nhiêu Tiền Một Cân - Chương 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
113


Đáng Yêu Bao Nhiêu Tiền Một Cân


Chương 17



–>Rất nhanh, cũng không chỉ có mỗi bọn họ là người phản ứng lại.

Hai đường cáp treo, một hàng đường lên núi, một đường xuống núi, bắt đầu truyền đến tiếng huyên náo.

Có người rít gào, có mấy người đang khóc, còn có tiếng chửi rủa, liên tiếp.

Sơ Chi cảm thấy đường cáp treo này giống như một chuỗi hồ lô, sau đó, hiện tại cô thật sự đã bị chuỗi hồ lô này treo ở phía trên không trung không xuống được rồi.

Cô xác nhận lại mấy lần, xác thực cáp treo không cử động được nữa.

Dĩ nhiên cứ bị cúp điện như vậy.

Tuy rằng chị gái ở quầy lễ tân trước đại sảnh khách sạn đã nói với cô khu núi Cangyan này thường thường sẽ bị cúp điện, thế nhưng Sơ Chi cũng không nghĩ tới lúc bọn họ vẫn còn đang ở trên cáp treo liền dừng lại.

Cái này thật là xui xẻo nha.

Xe cáp treo bằng kính bị treo ngược giữa không trung, phía dưới tất cả đều là vách núi cheo leo và rừng cây đàn hương cổ thụ, vừa nhìn cảm thấy phong cảnh đẹp đến nỗi không tả xiết, nhưng lúc này dưới tác động của nhân tố nào đó khiến cho nó có vẻ đặc biệt đáng sợ.

Sơ Chi nhìn xuyên qua lớp kính mấy lần, lại vội vàng quay đầu lại, cô còn không ý thức dược chân mình đã bắt đầu nhũn ra.

Cô cẩn thận lui về đúng chỗ giữa, hơi động cũng không dám động, bàn tay cầm lấy túi sách dần dần dùng sức khiến đốt ngón tay trở nên trắng bệch.

Vừa mới bắt đầu, cô không lên tiếng, bờ môi khẽ mím lại, đôi mắt đen kịt lộ ra một chút bất an, Lục Gia Hành ngồi đối diện không chớp mắt lấy một cái, chỉ nhìn trừng trừng, cũng không dám nhìn xung quanh một chút.

Lục Gia Hành cứ nhìn chằm chằm cô như vậy.

Bốn phía xung quanh đều là âm thanh náo loạn, du khách bị treo ở phía trên càng ngày càng trở nên bất an, đi phía sau bọn Sơ Chi là hai người phụ nữ, lúc này xuyên qua cửa kính có thể nhìn thấy các cô ấy đang ôm nhau gào khóc.

Bọn cô đã bị cúp điện hơn nửa canh giờ, ngoại trừ sông núi thì cái gì cũng không nhìn thấy, tin tức gì cũng không nghe được, ngoài việc chờ đợi vô ích thì chuyện gì cũng đều không làm được.

Bên trong xe cáp gần các cô nhất có hai người phụ nữ đang khóc vô cùng đau khổ, khóc cực kỳ bi thảm, tiếng thấp tiếng cao khiến cho trái tim nhỏ bé của Sơ Chi run lên một cái, vốn đang không cảm thấy khoa trương như vậy, nhưng do bầu không khí và cảnh vật xung quanh khuếch đại làm cho người ta không tự chủ được càng ngày càng cảm thấy khủng bố.

Sơ Chi liều mạng khắc chế bản thân không suy nghĩ nhiều, muốn nói chuyện làm sự chú ý rời đi, cô nhìn về phía người đang ngồi đối diện mình.

Nhận ra được tầm mắt của cô, Lục Gia Hành hơi nghiêng đầu nhìn, khóe môi anh hơi cong, tựa như an ủi nhìn cô cười, vừa muốn nói chuyện…

Bỗng chốc Sơ Chi vươn tay ra, một phát bắt được Lục Gia Hành, bàn tay nhỏ bé của cô không nắm hết được cổ tay anh, đầu ngón tay lạnh như băng.

“Đàn… đàn anh Lục, anh… anh… anh đừng sợ, sắp được rồi!” Mồm miệng Sơ Chi run lập cập không nói rõ.

Lục Gia Hành: “…”

Bàn tay mềm mại của cô gái lạnh lẽo, như bánh putding vừa lấy trong tủ lạnh ra, mềm nhũn chạm vào da thịt ấm áp của anh.

Lực tay không coi là nhỏ, nắm cổ tay anh rất chặt, lòng bàn tay còn có lớp mồ hôi mỏng.

Lục Gia Hành buông mắt xuống, tầm mắt rơi trên tay cô, màu sắc làn da gần như trắng xám, dưới mặt trời có thể thấy rõ mạch máu trên mu bàn tay.

“Vậy làm sao bây giờ,” anh thấp giọng nói, “Tôi rất sợ, không chờ được nữa rồi.”

Sơ Chi bắt lấy tay anh nắm thật chặt, cả người run rẩy: “Đừng sợ! Không không không có chuyện gì đâu đàn anh!”

Màu sắc môi Lục Gia Hành nhàn nhạt, lúc này mắt buông xuống, tinh thần nhu hòa đi không ít, khóe môi khẽ mím, nhìn vẫn còn có vẻ yếu đuối.

Xe cáp lên núi Cangyan rất nhỏ, căn bản Sơ Chi ở bên trong cũng không đứng lên nổi, cô thấy bộ dạng này của anh và thường ngày có chút không giống nhau lắm, lại nghĩ tới từ khi bắt đầu lên xe cáp, anh vẫn yên tĩnh ngồi đối diện mình như vậy, cũng không nhúc nhích, nhất thời có chút lo lắng: “Đàn anh, có phải anh sợ độ cao không?”

Lục Gia Hành hơi ngẩn người, anh chầm chậm chớp mắt mấy cái.

Dường như anh suy nghĩ mấy giây, sau đó mới đàng hoàng trịnh trọng gật đầu: “Đúng, tôi hơi sợ độ cao.”

Vẻ mặt của Sơ Chi thể hiện “Quả đúng

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN