Đáng Yêu Bao Nhiêu Tiền Một Cân - Chương 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
108


Đáng Yêu Bao Nhiêu Tiền Một Cân


Chương 18



Sau đó trong hai giờ đồng hồ, Sơ Chi kể cho anh nghe ba câu chuyện khác nhau.

Cô là một người thích hợp kể chuyện xưa, tốc độ nói không nhanh không chậm, rất êm tai, ngữ âm và ngữ điệu mềm mại dễ chịu, lời nói của cô cũng mang đặc điểm cá nhân.

Ngoại trừ cuối câu chuyện, cô đều sẽ tổng kết lại một ít “súp gà độc”[1] rất kinh ngạc.

[1] Súp gà độc: (ngôn ngữ mạng) có nghĩa là sai sự thật.

Sau mấy tiếng, Lục Gia Hành đối với góc độ nhìn nhận vấn đề của cô có hiểu biết mới.

Vừa mới bắt đầu, anh còn có thể nói lại rõ nội dung chính của chuyện, nỗ lực đấu tranh một tý, ví dụ như…

“Không phải, tiểu vương tử không phải như thế.”

Hoặc là…

“Tiểu Chi tử, cô bé lọ lem không phải người ngu, mẹ kế cũng không ngốc.”

Cùng với…

“Không phải vì Juliet chỉ có mười ba tuổi nên gia đình nhà cô ấy không cho cô ấy nói chuyện yêu đương với Romeo, cũng không phải vì không muốn cô ấy yêu sớm.”

Sơ Chi nghiêm túc nói: “Nhưng Juliet mới mười ba tuổi, nếu ở thời đại bây giờ thì Romeo là tên biến thái thích loli, như vậy anh ta muốn bị phạt ngồi tù rồi.”

“…”

Giống như trên trời có một mũi tên bay tới, phốc một tiếng, theo bản năng Lục thiếu gia sờ sờ đầu gối của mình.

Anh chống cằm trầm ngâm, chậm rãi nói: “Trước tiên anh ta chỉ muốn tạm thời yêu Plato[2], từ từ chờ Juliet lớn lên.”

[2]Plato: tình yêu trong sáng, thuần khiết.

Sơ Chi cau mày: “Vậy anh ta cũng là một tra nam, ngay từ đầu anh ta đã thích Rosalan, trông thấy Juliet xinh đẹp mới muốn theo đuổi cô ấy.’

“…”

Lục Gia Hành á khẩu không trả lời được: “…Em nói đúng.”

Cảm giác này rất mới lạ, giống như là mình vốn tưởng đó là một con thỏ trắng nhỏ nhắn, kết quả đột nhiên một ngày, bản thân mình phát hiện ra con thỏ đó còn có thể biến thân, biến thành siêu nhân.

Đến cuối cùng, Sơ Chi nói chuyện nhiều đến mức cổ họng đều khàn, cô lại rút hai túi sữa bò từ trong túi ra, hai người mỗi người một túi.

Cứ như vậy sau hơn ba giờ bị treo ngược trên không trung, cuối cùng điện cũng được khôi phục, toàn bộ đội cứu trợ phòng cháy chữa cháy và cảnh sát đứng ở đầu và cuối đường cáp treo, xác nhận tất cả hành khách trên cáp treo đều đã xuống.

Xe cáp dừng lại, cửa xe mở ra, Sơ Chi nhảy xuống trước, sau đó quay lại đỡ Lục Gia Hành, giúp anh xuống.

Trình Dật đứng bên cạnh nhìn, anh ta cảm giác bữa này mình gặp con mẹ nó quá nhiều điều bất ngờ, quan hệ của thái tử điện hạ và đàn em của anh nhanh chóng phát triển tăng nhanh như gió.

Anh ta nhếch miệng cười, vẫn không nhịn được “thả rắm”: “Ôi, đàn em của chúng ta rất biết quan tâm nha.”

Sơ Chi nghiêng đầu qua chỗ khác, vẻ mặt chăm chú: “Đàn anh sợ độ cao.”

Trình Dật sững sờ: “Hả?”

Lục Gia Hành thản nhiên nắm bàn tay đang duỗi của Sơ Chi, anh khom lưng xuống khỏi xe cáp, như cô dâu xuống kiệu hoa, gật đầu, nghiêm túc nói: “Tôi sợ độ cao.”

Trình Dật: “…”

Con mẹ nó cậu sợ độ cao cái rắm.

Trong ba tiếng đó không ai có tâm trạng chơi đùa gì, tháng mười ban ngày ở phương Bắc ngắn hơn, sắc trời mờ mịt ảm đạm, chỗ bọn họ xuống khỏi cáp treo vẫn là trên đỉnh ngọn núi, muốn về phải tự mình đi xuống.

Sơ Chi và Lục Gia Hành còn tốt, trong túi của Sơ Chi đựng đầy một đống đồ ăn, ở bên trong xe hai người họ đã ăn một chút, còn Lâm Đồng và Trình Dật đã đói bụng đến mức ý thức mơ hồ, mỗi người cầm lấy hai lòng đỏ trứng gà ăn như hổ đói.

Một chuyến giày vò này cũng khiến cho Trình Dật và Lâm Đồng hồ đồ đi mấy phần, một tay Trình Dật cầm lòng đỏ trứng một tay cầm túi sữa bò, nói không rõ: “Hơn hai mươi năm đây tuyệt đối là lần du lịch có ý nghĩa nhất đối với tôi, tôi có thể cảm nhận được đầy đủ thế nào là sinh sống khó khăn.”

Cảnh khu núi Cangyan không lớn, đường xuống núi vừa vặn có thể nhìn thấy chùa Huyền Không, màn đêm sắp buông xuống, bên trên cầu hình vòm là điện thờ Kiều Lâu, trên điện thờ là mây sương mù, dưới là vách núi cheo leo.

Hai tầng kiến trúc cổ đại, góc mái cong cong, lúc này trong điện đã đốt lên ánh đèn màu vàng ấm áp, ánh đèn bị từng cái chấn cửa sổ chặn lại,

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN