Đáng Yêu Bao Nhiêu Tiền Một Cân - Chương 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
100


Đáng Yêu Bao Nhiêu Tiền Một Cân


Chương 23



Không hổ Tiết Niệm Nam là một học bá, năng lực học tập không gì có thể sánh kịp, bất kể là từ ngữ, vẻ mặt, ngữ âm hay ngữ điệu đều vô cùng chính xác, diễn tả đúng tám đến chín phần dáng vẻ tản mạn của Lục Gia Hành.

Vốn Cố Hàm cho rằng anh chàng đàn anh đẹp trai này có ý đồ đặc biệt đối với Sơ Chi, nghe cô ấy vừa nói như thế cũng hơi kinh ngạc, theo bản năng cô nhìn Sơ Chi một chút.

Quả nhiên, bàn tay đang cầm một lá bài của Sơ Chi dừng lại, cô đờ người ra.

Một giây sau, cô nàng trợn to hai mắt, ngón tay cứ run run như vậy, thậm chí vẻ mặt còn có chút sợ hãi.

Cố Hàm cảm thấy rất bồn chồn, chẳng lẽ đây là đau lòng muốn chết rồi hả?

Những cô không cảm thấy cô nàng yêu thích cái tên bình nước này nha.

Chỉ có dáng vẻ của Lâm Đồng là không mấy tin tưởng, có chút kinh ngạc, quay đầu hỏi: “Anh ta nói như vậy sao?”

Tiết Niệm Nam gật đầu: “Chính xác trăm phần trăm rồi.”

Gương mặt Lâm Đồng suy tư, không nói gì nữa.

*

Lễ quốc khánh qua đi, không đầy hai tuần lễ nữa chính là đại hội thể dục thể thao.

Đại hội thể dục thể thao ở đại học so với sơ trung và cao trung đều tùy ý hơn rất nhiều, cũng không cần tất cả mọi người trong lớp phải tham gia, nhưng dù sao cũng là năm nhất, lần đầu tiên tham gia hoạt động này, sự nhiệt tình của sinh viên năm nhất vẫn còn rất cao.

Tiêu Dực và Tiết Niệm Nam chia nhau phụ trách nhóm nam sinh và nữ sinh đăng ký tham gia, nhóm nam sinh còn tốt, cơ bản mỗi hạng mục đều có người báo danh, nhóm nữ sinh đối lập lại khó khăn rất nhiều.

Các nữ sinh đối với hạng mục chạy không hề nhiệt tình, so với việc chạy điền kinh trên đường chạy dưới bầu trời mùa thu nắng gắt ở trung tuần tháng mười, phải vắt chân lên cổ lao thật nhanh về đích, mồ hôi đầm đìa, các cô ấy càng muốn dùng hai tiếng đồng hồ trang điểm, tao nhã cầm cây dù ngồi một bên ngắm các đàn anh và các bạn tiểu thịt tươi hơn.

Trong một tuần lễ này, toàn bộ nữ sinh nhìn thấy Tiết Niệm Nam như nhìn thấy thầy chủ nhiệm cao trung, bọn họ chạy trốn rất nhanh, nếu nói tránh như tránh rắn rết cũng hoàn toàn không quá đáng.

Các bạn học khác đều trốn tránh hết, chỉ còn lại Sơ Chi, Lâm Đồng và Cố Hàm là không có cách nào khác, ba người họ gánh vác thành tích của nhóm nữ hơn một nửa, thậm chí giờ tự học buổi tối còn được thầy hướng dẫn biểu dương.

Sơ Chi đăng ký vào hạng mục chạy 200m và chạy tiếp sức, chạy tiếp sức là cuộc so tài hỗn hợp nam nữ, một nam một nữ xem kẽ nhau, tổng cộng là bốn người, mỗi người 100m.

Lúc Sơ Chi ghi tên, tất cả mọi người đều nhìn đôi chân ngắn của cô đầy hoài nghi, chủ tích hội thể thao còn cười ngặt nghẽo, anh ta ngồi bên cạnh Tiêu Dực nhìn cô: “Không phải chứ tôi nói này, Tiểu Bạch Thỏ, em xem em yếu đuối như này có thể chạy được sao? Chạy tiếp sức cần rất nhiều sức lực đó.”

Tiểu Bạch Thỏ chớp mắt mấy cái: “Có thể nha.”

Tất cả mọi người đều cười hì hì, cũng không tin, chỉ coi đó như đùa giỡn thôi.

Kết quả ngày đại hội thể thao hôm ấy, khi Sơ Chi chạy 200m xong, cả lớp đều lặng yên như tờ.

Sơ Chi được phân ở ô thứ tám, khi tiếng súng vang lên, thiếu nữ chạy vèo một cái như bay, trong nháy mắt liền bỏ qua những người khác ở phía sau một khoảng cách thật xa.

Cô mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng, trên chân cũng đeo một đôi giày trắng, mái tóc dài mềm mại được buộc thành đuôi ngựa theo bước chân cô ở sau gáy lúc ẩn lúc hiện, nhìn qua thật sự giống như một con thỏ trắng nhanh nhẹn.

“Wow bé ngoan của chúng ta,” Chu Minh trợn mắt há mồm, nhìn bóng dáng màu trắng nhanh như chớp vụt qua, anh ta giơ tay vỗ vỗ vai Tiêu Dực bên cạnh, lời nói mang đầy thâm ý, “Lớp trưởng, cô gái nhỏ bé này, người bình thường không thể đuổi kịp nha.”

Lớp trưởng Tiêu đang làm nóng người để chuẩn bị chạy 400m nam, anh ta không lên tiếng, nhếch miệng nhìn cậu ta cười, xuống khán đài đi về phía vạch xuất phát chạy.

Chàng trai cao lớn dịu dàng lại có chút ngại ngùng lúc này đã thay một bộ đồ thể thao, lộ ra cánh tay cơ bắp và đôi chân nhỏ, so với hình tượng ngày thường càng khiến cho người ta không tưởng tượng nổi, tư thế oai hùng lại mạnh mẽ, tinh thần phấn chấn, khắp toàn thân đều tràn đầy sự tự tin.

Trên khán đài ánh mắt của các cô gái liền bị hấp dẫn một cách tự nhiên, Cố Hàm chống cằm rung đùi đắc ý: “Tại sao trước đây mình không phát hiện ra lớp trưởng cường tráng như thế này nhỉ?”

Tiết Niệm Nam đẩy kính mắt: “Đây chính là sức hấp dẫn của hoạt động thể thao.”

Sơ Chi vừa mới kết thúc cuộc thi chạy 200m, đúng lúc đi trở về, đối mặt với Tiêu Dực ở phía dưới, xem ra Tiểu Bạch Thỏ hoàn toàn không mệt mỏi, cô cũng không thở

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN